Xuyên Làm Mẹ Hai Con: Thủ Trưởng, Vợ Anh Dắt Con Đến Tìm Rồi!

Chương 175

Phùng An là một nhân viên của hợp tác xã cung ứng thị trấn Thanh Sơn. Tô Chiêu Chiêu đã gặp anh khi đi tập huấn ở thị trấn Thanh Sơn, sau đó cũng gặp lại anh vài lần khi tham gia các cuộc họp tại phân xã, anh thường đi theo Chủ nhiệm Vương.

Họ quen biết nhau từ đó.

Tô Chiêu Chiêu mỉm cười.

Phùng An lại nói: "Khi mọi người đến đông đủ, mấy đồng nghiệp của phân xã chúng ta hãy tổ chức một buổi gặp gỡ, giao lưu với nhau nhé."

Tô Chiêu Chiêu tắt vòi nước: "Được thôi, tôi không có ý kiến."

"Vậy để tôi sắp xếp."

Lấy xong nước, Tô Chiêu Chiêu bê chậu lên tầng.

Tạ Tiểu Mai đã lau sàn một lượt, Tô Chiêu Chiêu nói: "Để lần hai chị làm cho."

Tạ Tiểu Mai đáp: "Không cần đâu, chị Tô, hay chị lau bàn và bệ cửa sổ đi."

"Được."

Người ở phòng ký túc xá kế bên gõ cửa, thò đầu vào qua cánh cửa khép hờ: "Mấy cô dùng xong cây lau nhà chưa?"

"Chưa đâu."

"Dùng xong nhớ gọi bọn tôi nhé, chúng tôi cũng cần lau sàn, nhiều bụi quá."

"Được thôi, dùng xong tôi mang qua."

"Cảm ơn nhé."

"Không có gì."

Viên Viên nói: "Vừa nãy em nhìn qua, ký túc xá kế bên có bảy người, bên mình chỉ có ba người."

Tô Chiêu Chiêu tham gia vào cuộc trò chuyện: "Chắc là chưa đủ người thôi, thiếu một hai người còn được, chứ không thiếu nhiều thế đâu."

Tạ Tiểu Mai nói: "Em cũng nghĩ vậy."

Đang nói thì cửa phòng bị đẩy ra.

Tạ Tiểu Mai đang lau sàn gần cửa, cửa bật ra đập vào người cô.

"Ai đấy!" Tạ Tiểu Mai ôm mông: "Không biết gõ cửa à?"

Người đứng ở cửa là người quen của Tô Chiêu Chiêu: Hồ Giai.

Xem ra cô ta vẫn không thuyết phục được bố cô là Phó Chủ nhiệm Hồ.

Hồ Giai nhìn thấy người bị đập trúng cũng chẳng thèm xin lỗi, mà lại liếc mắt nhìn Tô Chiêu Chiêu đầu tiên, sau đó lườm một cái rồi nói: "Tôi đâu có biết cô đứng sau cửa, phòng lớn thế này, đứng đâu chẳng được, lại chọn đứng sau cửa. Trách ai được?"

Tính khí thật nóng nảy!

Tạ Tiểu Mai một tay cầm cây lau, tay kia chống nạnh: "Mắt cô mù à, không thấy tôi đang lau sàn sao?"

"Cô mới mù!"

"Cô mù!"

Mặc dù Tạ Tiểu Mai còn trẻ nhưng cũng rất nóng tính, cãi nhau với Hồ Giai ngay lập tức.

Hai người cứ lời qua tiếng lại, cuối cùng cũng chỉ có vài câu đó, dù sao đều là những cô gái trẻ, có cãi nhau cũng không có lời nói thô tục.

Viên Viên nói: "Thôi nào, nếu cãi nữa, thầy giáo lại đến bây giờ. Tiểu Mai, đừng để ý cô ta."

Tạ Tiểu Mai lườm Hồ Giai một cái rồi hừ một tiếng.

Hồ Giai: "Hừ!" rồi ngẩng cao đầu.

Cô nhìn quanh phòng, chọn giữa giường cạnh Tô Chiêu Chiêu và cạnh Tạ Tiểu Mai, cuối cùng chọn giường bên cạnh Tô Chiêu Chiêu.

Tô Chiêu Chiêu lặng lẽ tiếp tục lau bàn.

Sau khi lau xong bệ cửa sổ, cô mới bắt đầu trải giường.

Trong ký túc xá ngoài giường ra thì chỉ có bàn ở giữa, không có tủ, hành lý mang theo chỉ có thể để dưới giường, cốc rửa mặt có thể đặt trên bệ cửa sổ.

Tô Chiêu Chiêu đặt phích nước dựa vào tường, lấy dần các vật dụng sinh hoạt từ túi hành lý ra.

Cô không mang theo cốc, chỉ mang theo bình nước quân dụng, treo lên bên cạnh giường.

"Chúng ta dọn dẹp xong thì đi lấy nước nóng nhé, khi báo danh thầy giáo bảo chiều nay chúng ta sẽ phải dọn dẹp lớp học."

"Chị Tô, chúng ta cùng đi nhé."

Tô Chiêu Chiêu đồng ý: "Được thôi. Nhân tiện xem thử nhà tắm và căng tin ở đâu."

"Đúng, hôm nay em nhất định phải tắm, người đầy bụi, bẩn c.h.ế.t đi được."

"Nhà tắm có mở không? Chỉ sợ không mở."

"Nghe nói là ngày nào cũng mở, nhưng có giới hạn thời gian, trường học nhiều người, đến muộn thì không đến lượt."

Hồ Giai nhìn Tô Chiêu Chiêu và hai người kia trò chuyện vui vẻ, tức giận đến mức lườm liên tục.

Đồ nịnh bợ!

Tô Chiêu Chiêu liếc nhìn Hồ Giai.

Tính khí nóng nảy quá, dọn dẹp giường mà cứ như đang có thù với giường, làm giường kêu rầm rầm.

Tô Chiêu Chiêu cố nhịn, nhưng khi thấy cô ta vẫn tiếp tục như vậy thì nói: "Hồ Giai, nhẹ tay chút, nước trên khăn lau của cô đang b.ắ.n xuống giường tôi rồi."

Hồ Giai giận dữ đáp: "Vậy cô đừng ngủ cạnh tôi!"

Tô Chiêu Chiêu bình tĩnh nói: "Đồng chí Hồ Giai, cô có cần phải như vậy không? Chúng ta còn phải sống chung với nhau ba tháng, cô muốn làm mất lòng tất cả mọi người trong ký túc xá mới thấy dễ chịu sao? Bị cô lập thì có lợi gì cho cô? Sao chúng ta không hòa thuận với nhau, hay là cô thích gây thù với mọi người?"

Hồ Giai không nói gì, chỉ hừ một tiếng, nhưng động tác đã nhẹ nhàng hơn.

Viên Viên nháy mắt ra hiệu với Tô Chiêu Chiêu, không lời nhưng ý là: "Cô quen cô ta à?"

Tô Chiêu Chiêu gật đầu.

Viên Viên: "Hiểu rồi, cùng đơn vị."

Một lát sau, ký túc xá lại có thêm ba người nữa đến. Một nữ đồng nghiệp muốn chọn giường tầng trên của Hồ Giai, nhưng Hồ Giai lại khó chịu.

"Khi ngủ cô không lăn lộn chứ? Tôi ngủ rất nhạy, cô động đậy là tôi tỉnh ngay."

"Cô leo thang phải lau sạch đấy, bẩn quá."

Nữ đồng nghiệp đáp: "Tôi cởi giày rồi."

"Cô đi giày cả ngày, chẳng lẽ chân không ra mồ hôi?"

Nữ đồng nghiệp bị cô ta nói đến không còn lời nào để đáp: "Tôi không ở giường trên của cô nữa được chưa, đúng là phiền phức."

Hồ Giai thầm mừng rỡ.

Phòng bên cạnh có bảy người, phòng này chắc chắn cũng vậy, giường trên của cô ta trống, cô ta sẽ để hành lý lên.

Nữ đồng nghiệp chọn giường trên của Tô Chiêu Chiêu.

Khi chọn giường, cô hỏi Tô Chiêu Chiêu: "Chị không có yêu cầu gì nhiều chứ?"

Tô Chiêu Chiêu mỉm cười lắc đầu: "Chỉ cần cô không đi giày leo thang là được."

"Em chắc chắn không đi giày leo thang, em cũng là người sạch sẽ."

"Vậy là tốt, có cần tôi giúp gì không?"

"Có chứ, chị giúp em đưa đồ lên được không?"

"Được thôi."

"Em tên là Miêu Miêu, chị tên gì?"

"Tôi là Tô Chiêu Chiêu."

"Chiêu Chiêu, tên chị hay quá."

Tô Chiêu Chiêu cười đáp: "Tên cô cũng hay mà."

Mọi người trong ký túc xá cũng dần giới thiệu tên cho nhau.

Chỉ có Hồ Giai, vì lúc trước nổi nóng và gây chuyện nên không ai muốn bắt chuyện với cô ta.

Hiện tại ký túc xá có bảy người, Tô Chiêu Chiêu lớn thứ hai, thật đáng mừng, cô sợ mình sẽ trở thành "chị cả" của ký túc xá.

"Tiểu Mai, chị Tô, chúng ta đi lấy nước thôi."

"Được."

Hôm nay là thứ Hai, giờ này sinh viên trong trường đều đang đi học, trong khuôn viên không có nhiều người qua lại.

Vì vậy, người để hỏi đường cũng ít.

Họ vất vả lắm mới tìm được một người.

"Các cô đi ngược rồi, đi về phía khu giảng đường đấy."

Nhà tắm, ký túc xá, phòng ăn thuộc khu sinh hoạt, hoàn toàn ở hướng ngược lại với khu giảng đường.

Tạ Tiểu Mai than thở: "Không có cái biển chỉ dẫn gì cả."

Không phải không có biển chỉ dẫn, mà là khu Lại Ân Các nơi họ ở không có.

Đúng là một góc bị lãng quên!

Cuối cùng, sau khi chuyển đúng hướng, họ nhanh chóng tìm thấy nhà tắm và nhà ăn, cách nhau không xa.

Còn một lúc nữa mới đến giờ ăn, ba người lấy nước nóng xong liền quay lại ký túc xá.

Vừa vào phòng, họ phát hiện trong phòng đã có thêm một người nữa.

Người nữ đồng nghiệp đến sau cao lớn, trông rất vạm vỡ.

Cô đang dọn giường, mỗi lần cô cử động, giường lại kêu cọt kẹt.

Hồ Giai giống như một cô vợ nhỏ bị ức hiếp, ngồi trên giường của mình bực bội, môi bĩu ra có thể treo được cả bình dầu.

Viên Viên và Tạ Tiểu Mai nhìn nhau cười trộm.
Bình Luận (0)
Comment