Xuyên Làm Mẹ Hai Con: Thủ Trưởng, Vợ Anh Dắt Con Đến Tìm Rồi!

Chương 194

"Mẹ."

"Đừng gọi tôi!" Bà Nghiêm trợn mắt nhìn Nghiêm Quang, nhưng nhìn thấy con trai tiều tụy thế này lại đau lòng, râu ria mọc dài, trong mắt đầy tia máu.

Nghiêm Quang cũng nhận ra mẹ mình đã tiều tụy, bà lão lớn tuổi rồi, lo lắng sợ hãi suốt mấy ngày qua, trông già đi mấy tuổi.

Anh mấp máy môi, không khuyên thêm nữa.

Vu Huệ Tâm đứng cúi đầu trong sân.

Cô bé Tiểu Hoa lảo đảo bước từ trong nhà ra, đến trước mặt mẹ, ôm lấy chân cô, miệng mếu máo gọi mẹ đầy ấm ức.

Nhìn thấy con gái, Vu Huệ Tâm nghẹn ngào, nước mắt rơi xuống.

“Cô không thương chồng, cũng phải thương con là Tiểu Văn và Tiểu Hoa, chẳng lẽ cô còn muốn để chúng bị nhà ngoại kéo xuống nữa à?”

Bà Nghiêm khuyên nhủ tha thiết, không phải bà ác độc, mà là vì bà sợ.

Nhà họ Nghiêm khó khăn lắm mới có được đứa con xuất sắc thế này, không thể để gia đình nhà họ Vu làm hại để rồi phải quay về quê trồng trọt!

Nghiêm Quang là niềm tự hào của nhà họ Nghiêm và cả làng họ!

Nếu bà thật sự ác độc, đã lấy cái c.h.ế.t ép con trai phải ly hôn rồi.

“Cô tự suy nghĩ cho kỹ đi!”

Nghiêm Quang nhìn vợ mình ôm con gái khóc, tiến đến: "Vào nhà đi, ngủ một giấc thật ngon... Anh biết chuyện mẹ nói làm em khó xử, nhưng..."

Vu Huệ Tâm ngẩng đầu lên, “Không, em nghe lời mẹ, em... em sẽ cắt đứt quan hệ với nhà ngoại!”

Tổ chức đã điều tra rõ ràng, cha mẹ cô biết mà không báo, thậm chí cha cô còn che giấu giúp gia đình bác cả trốn thoát.

Giữa anh em và con cái, họ đã chọn anh em, điều này... không thể trách cô được.

Cô đành phải có lỗi với họ.

Ngày hôm sau, Vu Huệ Tâm trở về nhà ngoại.

Khi cô về đến nhà, cha mẹ cô đang cãi nhau rất dữ dội.

Sau một đêm suy nghĩ, Vu Huệ Tâm ban đầu còn chút do dự, nhưng khi nghe cha cô thì thầm những lời kia, suy nghĩ trong lòng cô càng thêm vững chắc.

"…Đã bảo rồi, chúng ta nên đi theo bác cả, nhưng bà không nghe! Giờ thì tốt rồi, muốn đi cũng không đi được nữa!"

"Chúng ta đi rồi, con gái chúng ta thì sao?"

"Chồng nó dù sao cũng là phó đoàn trưởng, nó lại sinh cho nhà họ Nghiêm hai đứa con, Nghiêm Quang kiểu gì cũng bảo vệ được nó, bà lo cái gì chứ, giờ chúng ta mới là những người đáng lo! Bà nhìn tình hình bây giờ xem, ngay cả trí thức còn bị đánh, thân phận chúng ta, sau này càng khó khăn hơn."

"Tôi không tàn nhẫn như ông, tôi không thể bỏ lại Huệ Tâm."

"Hừm... Dù sao thì nhà họ Vu chúng ta cũng chưa bị hủy diệt hoàn toàn, bác cả ở Hương Cảng, chắc chắn sẽ phát triển nhà họ Vu, đưa chúng ta về ngày vinh quang như ngày xưa. Chờ có cơ hội..."

Vu Huệ Tâm không nghe nổi nữa, cô không nghe tiếp mà quay người rời đi, đóng cửa lại.

Biệt thự của nhà họ Vu nằm ngay cạnh nhà máy, Vu Huệ Tâm vào trong nhà máy, lấy giấy bút mang theo ra...

"Cốc cốc cốc!"

Hai vợ chồng nhà họ Vu đang nói chuyện nghe tiếng gõ cửa thì giật mình.

Mẹ Vu sợ đến tái mặt, “Không phải lại đến bắt chúng ta đi điều tra nữa chứ?”

Cha Vu nghiến răng, “Trốn không được, tôi đi mở cửa.”

Vừa mở cửa, bên ngoài là một công nhân của nhà máy.

“Lão Vu...”

Cha Vu nghe tiếng gọi “lão Vu” thì lòng bực bội, trước đây ai dám gọi ông như thế.

Tiếp theo liền nghe công nhân kia nói tiếp, “Hai người mau ra nhà máy mà xem, con gái hai người dán khẩu hiệu lớn trên bảng tin, nói muốn đoạn tuyệt quan hệ cha con với hai người đấy!”

Mẹ Vu suýt ngã quỵ, mấy năm nay bà đã nghe không ít chuyện con cái cắt đứt quan hệ với cha mẹ, hoặc thậm chí tố cáo chính cha mẹ mình.

Con gái bà... làm sao có thể chứ?

Không! Con gái bà không phải loại người như vậy.

Cha Vu mặt xanh mặt trắng, đẩy công nhân ra, chạy về phía nhà máy, mẹ Vu vội vàng chạy theo sau.

Khi họ đến nơi, Vu Huệ Tâm đã rời đi, trên bảng tin dán tờ giấy đoạn tuyệt quan hệ do cô viết.

Cha mẹ Vu lảo đảo.

“Hai người đến muộn rồi, con gái hai người vừa mới rời đi, đi nhanh lắm, chắc cũng sợ chạm mặt hai người.”

“Ôi trời! Con gái này nuôi uổng công, ngay cả chuyện đoạn tuyệt quan hệ cũng làm được.”

“Hừ! Còn không xem nhà họ Vu đã làm gì? Bản thiết kế quý giá của nhà máy chúng ta bị đánh cắp, ảnh hưởng nghiêm trọng đến sản xuất của nhà máy!”

“Nếu là tôi, tôi đã cắt đứt từ lâu rồi!”

“Người thân của nhà họ Vu trong nhà máy chúng ta giờ cũng tránh xa họ cả…”

“Họ phạm tội lớn thế này, nhà máy sẽ xử lý ra sao? Không thể để họ tiếp tục ngồi văn phòng chứ?”

Chẳng bao lâu, mọi người đều biết cách nhà máy xử lý nhà họ Vu.

Một nhân viên phòng hành chính của nhà máy bước đến bên cạnh cha mẹ Vu, trước mặt mọi người công bố kết quả xử lý của nhà máy, “...Tước bỏ mọi chức vụ và đãi ngộ trong nhà máy...

“Nhà vệ sinh của nhà máy sau này sẽ do hai người phụ trách. Còn ngôi biệt thự hai người đang ở, nhà máy sẽ thu hồi lại, hai người nhanh chóng chuyển đi.”

Mẹ Vu cảm thấy trời đất như sụp đổ!

“Đó là nhà của tôi… ư ư!”

Cha Vu bịt miệng bà, run rẩy hỏi: “Vậy chúng tôi ở đâu?”

“Bên cạnh nhà vệ sinh không phải còn một căn phòng bảo vệ sao? Chẳng lẽ không đủ cho hai người ở?”

Cha Vu thất thần gật đầu.

Đợi khi nhân viên đi rồi, mọi người giải tán, cha Vu mới buông tay.

Mẹ Vu gục xuống khóc nức nở, “Trời ơi! Thế này thì... tôi c.h.ế.t đi cho xong!”

Bà không dám nói nửa câu về cuộc sống khổ cực, chỉ đành nuốt lời vào bụng. Lại nghĩ đến con gái mình, bà xúc động ngất xỉu sang bên cạnh.

Cha Vu nửa kéo nửa bế, đưa bà trở về ngôi nhà mà giờ đây không còn thuộc về họ.

Vu Huệ Tâm không biết chuyện gì xảy ra với cha mẹ sau khi cô rời đi, dù có biết, cô cũng không thể làm gì khác. Hiện giờ cô lo cho bản thân còn chưa xong.

“Nghiêm Quang bị điều đi rồi à?” Tô Chiêu Chiêu ngạc nhiên, “Anh ấy bị điều đi đâu?”

Cố Hành uống một ngụm nước, “Bắc Đại Hoang, ở đó có đơn vị quân đội đóng quân và khai hoang.”

Đây là do Nghiêm Quang tự nguyện xin, khi lệnh điều động có hiệu lực, anh ta mới nói với Vu Huệ Tâm.

Vu Huệ Tâm không phản ứng giống như trước kia, hễ nghe anh ta nói đi Bắc Đại Hoang khai hoang là đòi ly hôn.

Giờ điều cô sợ nhất là ly hôn.

Khi trò chuyện với Cố Hành, anh cũng gợi ý Nghiêm Quang đi nơi đó. Bắc Đại Hoang tuy chưa chính thức thành lập Binh đoàn Xây dựng như ở Tân Cương, nhưng theo Cố Hành, điều đó chỉ là sớm muộn.

Nghiêm Quang đi, có thể sẽ gặt hái được nhiều thành công, không phải như bây giờ, vì gánh nặng gia đình mà mãi không được thăng chức.

Nghiêm Quang không sợ không thăng chức, điều anh ta sợ là sau này bị buộc phải chuyển ngành.

Đi Bắc Đại Hoang, vấn đề này sẽ được giải quyết.

Tô Chiêu Chiêu thở dài, vận mệnh của Nghiêm Quang và Vu Huệ Tâm đã hoàn toàn khác so với trong sách.

Đi Bắc Đại Hoang, chắc họ sẽ tránh xa được thị phi.
Bình Luận (0)
Comment