Sau bữa tối, Chính ủy Chu gõ cửa nhà họ Cố.
Cố Hành ra mở cửa, trong khi Tô Chiêu Chiêu đang viết thư ở trong nhà. Cô muốn nhắc Quách đại nương ở quê tích trữ lương thực, đừng bán hết lương thực đi.
Cô không viết những điều không nên viết, còn việc Quách đại nương có nghe hay không thì cô không thể kiểm soát được.
Chính ủy Chu đang bàn với Cố Hành về việc tích trữ lương thực.
“…Tôi vẫn luôn có cảm giác bất an, nếu sản lượng thực sự tăng thì người dân có thể ăn thoải mái, đây chẳng phải điều chúng ta mong mỏi cả đời sao, nhưng chỉ sợ...”
Chính ủy Chu thở dài.
Cả hai đều biết điều họ sợ là gì.
Chỉ sợ mọi người nghĩ rằng lương thực nhiều rồi, ăn thoải mái, nhưng đến lúc thực sự không có lương thực thì lại không còn gì để ăn.
Nếu gặp phải năm mất mùa, cuộc sống sẽ càng khó khăn hơn.
Tô Chiêu Chiêu viết xong thư rồi ra ngoài, thấy Cố Hành và Chính ủy Chu đang bàn chuyện mua lương thực.
Lương thực không thể mua bán nhưng có thể đổi, việc này không nên để quá nhiều người biết.
“Cũng nên nhắc nhở lão Hoàng và những người khác, xem họ có muốn tích trữ chút lương thực không.” Cố Hành nói. Đây là những người có thái độ nghi ngờ.
Còn những người quá tin tưởng, Cố Hành sẽ không nhắc đến, bởi có khi họ sẽ tố cáo ngược lại anh.
Tô Chiêu Chiêu nói: “Các anh đã nghĩ ra cách đổi lương thực chưa? Bên em có thể nhờ người giúp.”
Tô Chiêu Chiêu làm việc ở Hợp tác xã tiêu thụ hàng hóa nhiều năm, quan hệ trên dưới đều tốt, quen biết nhiều người, đặc biệt là những đồng nghiệp ở cửa hàng lương thực, đó là đối tượng mà cô thường “lấy lòng.” Cô nghĩ nhân lúc này tạo chút quan hệ, nhờ họ giúp kết nối với đội sản xuất không phải là vấn đề lớn.
Người dân sau khi nộp lương thực công thì thường bán một ít, bán cho kho lương thực hay cho họ cũng chẳng có gì khác biệt.
Cố Hành nghĩ ngợi, “Chúng ta sẽ bàn kỹ hơn, xem cần bao nhiêu rồi tính tiếp.”
Tô Chiêu Chiêu gật đầu.
Đối với những người quen biết, cô và Cố Hành có cùng quan điểm. Những người biết nghe lời khuyên và có thái độ nghi ngờ thì khuyên họ tích trữ chút lương thực, còn những ai không nghe thì khỏi cần nói thêm.
Ví dụ như Phó chủ nhiệm Hồ, người tin tưởng nhất trong Hợp tác xã chính là ông ta, kèm theo cả con gái ông ta là Hồ Giai. Còn Trưởng phòng Tạ đã tỉnh táo hơn sau những hưng phấn ban đầu, giữ thái độ nghi ngờ.
Thời gian trôi qua, một số người có người thân ở các địa phương đã viết thư hỏi han, mặc dù không có tin tức chính xác nhưng mọi người cũng cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Tất nhiên, đó là chuyện sau này.
...
Đêm khuya, vạn vật im lặng.
Một chiếc xe tải dừng ở đầu đường.
Tô Chiêu Chiêu và Vương Xuân Hoa xuống xe trước.
“Nếu con đường trước cửa nhà mình rộng thêm chút thì tốt rồi, xe có thể chạy vào.”
Chính ủy Chu cũng xuống xe theo, “Nói linh tinh, có đường cũng không dám lái vào, tiếng xe ầm ĩ thế, không sợ người ta ra hỏi à?”
Điều này cũng đúng.
Cố Hành xuống xe, trèo lên thùng xe, kéo hai chiếc xe kéo xuống, “Lão Chu ở đây trông xe, chúng ta kéo một chuyến về trước.”
Vương Xuân Hoa nói: “Hay để Tiểu Tô trông xe, để lão Chu kéo xe.”
Cố Hành lắc đầu, “Lão Chu ở đây an toàn hơn, về rồi chúng ta quay lại lấy xe đạp, vài chuyến là xong.”
Trời tối đen như mực, anh không dám để vợ mình ở lại một mình.
Họ kéo vài chuyến, mỗi chuyến đều đầy ắp, mọi người yên lặng, không phát ra tiếng động nào, chỉ nghe tiếng bánh xe lăn và tiếng côn trùng kêu râm ran che lấp tiếng bánh xe.
Sau khi kéo hết lương thực trên xe về, cả hai gia đình thở phào nhẹ nhõm, mỗi người về nhà nghỉ ngơi.
Cố Hành còn phải chạy thêm chuyến nữa để trả xe.
Khi anh trở về, Tô Chiêu Chiêu đã nấu xong mì.
“Bận rộn cả buổi tối, ăn rồi hãy đi ngủ.”
Cố Hành nhận bát mì, ngồi trên bậc cửa bếp, cắm đầu ăn.
Tô Chiêu Chiêu cũng lấy cho mình nửa bát nhỏ. Cả hai sợ đánh thức bọn trẻ trong phòng ngủ nên nói chuyện rất khẽ, “Lương thực của Chính ủy Hoàng khi nào thì kéo?”
Cố Hành uống một ngụm nước dùng, “Nơi để lương thực đã tìm cho họ rồi, họ tự liên hệ, chuyện còn lại không phải của chúng ta nữa.”
Tô Chiêu Chiêu gật đầu, “Được rồi.”
Lần này mua lương thực, một phần do Tô Chiêu Chiêu nhờ người kết nối, một phần do Cố Hành tìm người. Những nơi họ mua đều ở xa và rải rác, không ai biết chính xác họ đã mua bao nhiêu lương thực.
“Lương thực cứ để tạm trong nhà, mai anh sẽ sắp xếp.”
Họ đã mua ba nghìn cân lúa, một nghìn cân lúa mì, trước hết phải dọn dẹp cái tủ đựng lương thực để chứa lương thực mới, không đủ chỗ thì cất tạm dưới gầm giường.
Bát đũa ăn xong không cần rửa ngay, cứ ngâm trong nước, sáng mai rửa cũng được.
Cố Hành kéo Tô Chiêu Chiêu vào phòng ngủ.
Sàn phòng chất đầy bao lương thực.
Cố Hành quay người đóng cửa lại, nghe thấy động tĩnh từ phòng bên cạnh, Cố Tưởng đã tỉnh dậy, đứng ở cửa dụi mắt, “Ba mẹ, hai người về rồi.”
“Con biết ba mẹ ra ngoài à?”
Cố Tưởng gật đầu, ban đầu cậu định đợi ba mẹ về rồi ngủ, không ngờ ngủ quên mất.
Cậu đi đến, nhìn thấy bao lương thực trong phòng thì tròn mắt, “Nhiều thế này.”
Tô Chiêu Chiêu nói: “Đừng ra ngoài nói với ai nhé.”
Cố Tưởng gật đầu, cậu biết mà.
Cố Hành dặn dò: “Mau đi ngủ đi.”
...
Tô Căn Sinh trở về sau cuộc họp ở công xã, lấy ra một bức thư đưa cho vợ mình đang ngồi bẻ lá rau trong sân.
“Cái gì thế?” Quách đại nương hỏi.
“Thư. Hình như từ quân đội gửi về.”
Nghe nói thư từ quân đội gửi về, mắt Quách đại nương sáng lên, vội lau tay vào tạp dề, “Chắc chắn là của Chiêu Đệ gửi về. Trong những người chúng ta quen biết thì chỉ có cô ấy ở quân đội.”
Quách đại nương mở thư rồi đưa lại cho chồng, “Ông đọc giúp tôi.”
Tô Căn Sinh nheo mắt đọc hết nội dung thư.
“Chiêu Đệ có ý gì thế?”
Tô Căn Sinh nói: “Ý bảo chúng ta đừng bán lương thực, tích trữ thêm lương thực.”
Sau khi thành lập Công xã Nhân dân, làng Tô Gia Câu được đổi thành đội sản xuất, ông trở thành đội trưởng đội sản xuất. Dạo này, công xã hầu như ngày nào cũng gọi họ đến họp, mỗi lần đều hỏi về sản lượng lương thực.
Nơi khác thì sản lượng lương thực tăng vọt, còn sản lượng nông nghiệp ở công xã họ chẳng khác gì trước đây, lãnh đạo công xã lo lắng đến phát điên, lạc hậu hơn nơi khác thế này, nói qua nói lại đều đổ lỗi cho những người lãnh đạo họ không quản lý tốt.
Vài ngày nữa, công xã sẽ tổ chức “Đại hội tuyên thệ Đại nhảy vọt trong sản xuất nông nghiệp”, cuộc họp hôm nay cũng nói về việc này.
Những nghi ngờ trong lòng Tô Căn Sinh giờ được bức thư của Tô Chiêu Đệ khơi dậy.
Chồng của Tô Chiêu Đệ là một cán bộ quân đội, chắc chắn thông tin của họ chính xác hơn, sợ rằng thật sự có vấn đề gì không thể nói ra.
Tô Căn Sinh trầm ngâm một lúc rồi nói: “Nhà chúng ta vốn dĩ không định bán lương thực, tích trữ thì cứ tích trữ, chúng ta sống gần ruộng, năm nào cũng có thu hoạch, không lo c.h.ế.t đói. Giờ công xã chỉ lo tăng sản xuất, chẳng bao lâu nữa, đoán chừng sẽ lập cả nhà ăn công xã, đội sản xuất của chúng ta chắc chắn sẽ theo công xã.”
Tô Căn Sinh nghĩ ngợi rồi nói tiếp: “Ngày mai trước khi xuống đội, tôi sẽ nói với mọi người, bảo họ đừng bán lương thực.”
Quách đại nương phân vân một chút rồi cũng đồng ý.