Cuộc gặp mặt của Chu Kiến Quốc và Chu Xuân Yến diễn ra suôn sẻ. Hai người dạo quanh công viên, chèo thuyền, sau đó đi ăn trưa tại một nhà hàng. Khi Chu Kiến Quốc đề nghị đi xem phim, Chu Xuân Yến đỏ mặt gật đầu đồng ý.
Trước khi vào rạp, Chu Kiến Quốc đi mua nước ngọt và hạt dưa.
Sau khi vào rạp, tìm được chỗ ngồi, Chu Kiến Quốc mới đưa nước ngọt và hạt dưa cho cô ấy.
Chu Xuân Yến nhỏ giọng nói: "Cảm ơn anh."
"Không có gì."
Chu Xuân Yến mỉm cười, thật là khách sáo quá.
Bộ phim nhanh chóng bắt đầu, cả hai tập trung vào màn hình.
Xem được nửa chừng, Chu Xuân Yến bắt đầu thỉnh thoảng liếc nhìn người bên cạnh qua khóe mắt.
Chu Kiến Quốc ngồi thẳng lưng, hai tay đặt trên đầu gối, trông như không hề nhận ra người ngồi bên cạnh đang liếc nhìn mình, vẻ mặt không thay đổi, mắt vẫn nhìn thẳng phía trước.
Khi phim kết thúc, đèn sáng lên, đến lúc ra khỏi rạp, Chu Xuân Yến mới nhận ra tai anh ấy dường như có chút đỏ.
"Đồng chí Chu, cũng muộn rồi, để tôi đưa cô về nhà nhé." Chu Kiến Quốc đưa tay chỉnh lại bộ quần áo bị nhăn.
Chu Xuân Yến đang nghĩ có nên để anh đưa về nhà không. Nếu để anh ấy đưa đến tận cửa, hàng xóm trong khu chắc chắn sẽ bàn tán…
Dạo này, cô đã nghe đủ những lời bàn tán từ hàng xóm rồi.
Chu Kiến Quốc nhìn thấy sự do dự của cô: "Tôi sẽ đưa cô về gần nhà, đến nơi tôi sẽ đi bắt xe."
Chu Xuân Yến suy nghĩ một lúc rồi gật đầu: "Cảm ơn anh nhé."
Nhà Chu Xuân Yến cách rạp chiếu phim khoảng nửa giờ đi bộ, hai người vừa đi vừa trò chuyện.
Rất nhanh đã đến nơi.
Chu Xuân Yến chỉ về phía trước: "Nhà tôi ở trong con hẻm kia."
Chu Kiến Quốc dừng bước: "Vậy tôi đưa cô đến đây thôi."
Chu Xuân Yến gật đầu.
Cả hai đứng lại, nhất thời không biết nên nói gì, nhưng cũng cảm thấy cần phải nói thêm vài lời.
Chu Kiến Quốc dịch chuyển một chút: "Vậy… chúng ta gặp lại lần sau nhé?"
Chu Xuân Yến: "…Gặp lại lần sau."
Chào tạm biệt Chu Kiến Quốc xong, Chu Xuân Yến đi vào con hẻm. Khi quay lại không thấy ai nữa, cô không nhịn được nhảy lên hai cái.
"Ối chà! Đây là ai thế này?"
Chu Xuân Yến vội đứng thẳng người, chỉnh lại tóc tết trước ngực: "Thím Lôi đi ra ngoài ạ?"
Người phụ nữ trung niên được gọi là thím Lôi xách theo một chiếc giỏ: "Lôi Minh về nhà với vợ, thím ra chợ xem còn rau không."
Chu Xuân Yến: "Vậy thím đi nhé."
Nói xong cô bước vào sân.
Mẹ Chu đang giặt đồ dưới vòi nước trong sân, thấy cô về liền bỏ hết việc giặt đồ, đi theo cô vào nhà: "Thế nào rồi?"
"Thế nào là thế nào ạ?"
Mẹ Chu liếc cô một cái: "Còn giả vờ!"
Chu Xuân Yến cười hì hì, không trả lời câu hỏi của mẹ.
Thấy vậy, mẹ cô hiểu ra ngay, vui vẻ nói: "Có vẻ người ta tốt đấy, khi nào dẫn về nhà cho mẹ xem thử?"
"Ôi trời mẹ ơi, mới gặp một lần thôi mà, chuyện về nhà sau này tính, không cần vội đâu."
"Mẹ cũng không vội." Mẹ Chu chỉ ra ngoài: "Lôi Minh chiều nay dẫn vợ về, mẹ nó mừng ra mặt, còn hỏi có ai giới thiệu đối tượng tốt cho con. Mẹ tức chết! Cần gì bà ta phải lo chuyện này!"
Mẹ Chu giờ đây rất bực mình với nhà Lôi: "May mà con không thành với Lôi Minh, nếu thành, mẹ nó cũng chẳng phải người dễ chơi, vừa nãy còn xách giỏ ra chợ mua rau, chiều thế này rồi, rau cũng chẳng còn tươi, bà ta chỉ làm trò cho con dâu nhìn thôi."
"Việc nhà họ sao mẹ lại phải lo, chẳng phải thêm phiền lòng sao."
"Mẹ chẳng muốn lo, nếu bà ta không nói gì đến con, mẹ cũng chẳng thèm mở miệng với nhà họ."
Bà lại hỏi cô: "Ở nhà máy, con không có gặp vợ của Lôi Minh chứ?"
Chu Xuân Yến tự rót một ly nước uống, sau khi uống xong mới nói: "Nhà máy lớn thế, chúng con không cùng phòng ban, một tuần có khi còn chẳng gặp nhau lần nào."
"Mẹ nó bảo, chờ khi Lôi Minh lấy bằng đại học, sẽ điều anh ta vào phòng làm việc của nhà máy con."
"Ồ."
Mẹ Chu nhìn cô một cái: "Kể mẹ nghe về người con gặp hôm nay."
"Cao ráo, đẹp trai, người cũng tốt, không phải kiểu người keo kiệt, khi về còn đưa con đến tận đầu hẻm."
"Thế sao con không mời người ta vào nhà uống cốc nước?" Biết thế người còn ở ngoài, bà phải chạy ra xem mới đúng.
Chu Xuân Yến: "Mới gặp một lần thôi mà, mẹ gấp gì thế, coi chừng làm người ta sợ chạy mất."
Thấy con gái cười vui vẻ, mẹ Chu yên tâm hơn nhiều, xem ra người đó đúng là tốt.
"Thường ngày con ở ký túc xá nhà máy, bên đó gần doanh trại, con rảnh rỗi thì…"
Bà muốn bảo con gái nên tích cực một chút, nhưng lại sợ phụ nữ quá tích cực sẽ bị đánh giá thấp.
Đang định nói thêm gì đó thì bên ngoài có người gọi: "Quần áo nhà ai còn giặt không, không giặt tôi đem đi chỗ khác nhé."
Mẹ Chu vội chạy ra ngoài: "Của tôi, tôi chưa giặt xong…"
Đợi mẹ ra ngoài, Chu Xuân Yến nằm trên giường ôm chăn lăn qua lăn lại hai vòng.
Ở phía bên kia, Chu Kiến Quốc cũng đã về nhà.
Vương Xuân Hoa sớm đã nghe Chu Tiểu Quân kể về việc hai người đi xem phim, trong lòng bà vui mừng không để đâu cho hết, chuyện Chu Tiểu Quân lén vào thành phố bà cũng bỏ qua.
Thấy anh về, Vương Xuân Hoa liền hỏi ngay: "Thế nào rồi? Cô gái kia nói sao? Có nói khi nào đến nhà không?"
Chu Kiến Quốc rửa tay vào chậu nước: "Tốt lắm."
Rửa tay xong, anh vào nhà rót nước uống.
Vương Xuân Hoa theo sau, đợi mãi mà không thấy anh nói gì thêm.
"Còn gì nữa?"
"Hẹn gặp lần sau rồi nói."
"Lần sau là khi nào?"
Chu Kiến Quốc nhìn mẹ, không nói gì.
Vương Xuân Hoa: "…Được rồi, hai đứa tự hẹn với nhau, mẹ không quản, mẹ chỉ chuẩn bị đón con dâu về nhà thôi, được chưa?"
Chu Kiến Quốc cười nhẹ.
Vương Xuân Hoa cười, liếc anh một cái: "Nếu không sợ con giống lần trước không nhiệt tình, mẹ cũng chẳng thèm đi theo giục con đâu. Cô Chu kia tốt, con phải nắm chắc cơ hội đấy."
"Con biết rồi."
Tô Chiêu Chiêu đang bận rang gia vị ở nhà. Trưa nay ăn ở nhà hàng, cô bỗng nhớ đến món lẩu cay, ý nghĩ ấy cứ lởn vởn trong đầu không thôi.
Cô đã ở đây mấy năm rồi, mà chưa lần nào được ăn lẩu cay hay các món xiên cay, nếu trước đây ai nói cô mấy năm không ăn mấy món đó, có đánh c.h.ế.t cô cũng không tin.
Trước khi về, cô đã mua một ít gia vị mà nhà còn thiếu ở thành phố, định rang sẵn một mẻ nguyên liệu lẩu trước.
Sau này muốn ăn, có thể ăn bất cứ lúc nào.
Vương Xuân Hoa vừa bước vào cửa đã bị cay xộc mũi đến hắt hơi mấy cái: "Hắt xì! Hắt xì! Trời đất ơi, mẹ con đang làm gì vậy?"
Cố Niệm đáp: "Mẹ con đang rang nguyên liệu lẩu."
"Nguyên liệu gì vậy?"
Bà vào bếp, nhìn vào nồi, chỉ thấy nồi toàn màu đỏ, toàn là ớt với dầu, trên bếp còn có bát hành tỏi và các gia vị khác đã được phi.
"Trời ơi, cô đang làm món gì thế? Sao dùng nhiều dầu thế này!" Chỗ dầu trong nồi đủ cho cả nhà bà ăn hơn một tháng đấy.