Tô Chiêu Chiêu cũng bị sặc không chịu nổi, quay lưng lại và hắt xì liên tục: "Hắt xì! Hắt xì!... Là gia vị lẩu."
"Lẩu kiểu gì mà làm vậy chứ? Chị chỉ biết có lẩu dưa cải với thịt luộc thôi." Vương Xuân Hoa vừa cảm thấy mùi vị này cay xộc lên vừa thơm lạ thường!
Mùi thơm đến nỗi khiến bà mơ màng.
Ôi trời! Không thơm mới lạ, nhiều dầu mỡ thế cơ mà!
"Ở quê em lẩu là phải xào nguyên liệu như thế, mỗi miền có cách làm khác nhau, mỗi nơi lại có cách riêng của mình."
Tiếc là không có mỡ bò, chỉ có thể dùng dầu hạt cải để làm nồi nước lẩu trong.
Nước lẩu rất nhanh đã được xào xong, Tô Chiêu Chiêu cũng không dám khẳng định mình làm có chuẩn vị không, nhưng ít nhất mùi hương cũng ổn.
Đỏ au, bóng nhẫy dầu.
"Hôm nay về muộn, nhà không có nhiều đồ ăn, lần tới em chuẩn bị đồ đầy đủ, mời mọi người đến nhà em ăn lẩu."
Vương Xuân Hoa nuốt nước bọt, giờ thì không còn cay nồng nữa, mùi hương càng ngửi càng thơm.
"Khoan hẵng bàn đến việc ăn lẩu, Kiến Quốc về rồi, chị thấy lần này chắc chắn được đấy!"
Tô Chiêu Chiêu múc nước lẩu vừa xào bỏ vào hũ: "Vậy em đợi ăn kẹo mừng của chị."
"Ăn chứ, cân hai cân cho cô!"
Tô Chiêu Chiêu cười: "Chị thật là hào phóng."
"Đối với bà mai thì phải hào phóng chứ."
Vương Xuân Hoa đến không chỉ để nói chuyện này: "Ngày nghỉ công sắp tới cô phải đi học rồi phải không? Nếu gặp Tiểu Chu, nói chuyện với cô ấy xem khi nào Kiến Quốc có thể tới nhà thăm bố mẹ nhé, chị nghĩ tốt nhất nên gặp sớm, đầu năm sau là cưới được rồi."
"Nhanh thế à? Có vẻ hơi vội, cũng chỉ còn hơn một tháng nữa là Tết rồi."
"Không nhanh đâu, hai đứa đều lớn tuổi rồi. Ở nhà máy tôi, nhiều người trẻ vừa gặp nhau xong là đã bắt đầu lo liệu chuyện cưới hỏi ngay."
Tô Chiêu Chiêu không muốn thúc ép chuyện hôn nhân, hai người mới gặp nhau, sau đó sắp xếp thế nào là chuyện của họ. Việc có đi đến bước kết hôn hay không phụ thuộc vào việc họ có hợp nhau hay không, chứ không phải thúc ép mà được.
"Chị dâu à, em chỉ có thể hỏi cô ấy suy nghĩ thế nào, còn việc khi nào đến thăm bố mẹ, em nghĩ để Kiến Quốc đề xuất và tự họ bàn bạc thì hơn."
Vương Xuân Hoa suy nghĩ một lúc: "Thôi được rồi, không làm khó cô nữa. Chị chỉ sợ đồ đầu đất kia cứ từ từ chẳng vội gì."
Cha mẹ nào cũng thương con, Vương Xuân Hoa thật sự đã lo lắng rất nhiều về chuyện hôn nhân của con trai.
Tô Chiêu Chiêu múc cho cô ấy một muỗng nước lẩu: "Chị cầm về ăn với mì nhé, dùng làm gia vị."
Vương Xuân Hoa cầm bát về, sau đó quay lại bảo Chu Tiểu Quân mang đến một cân đậu đũa khô.
Đậu đũa đã phơi khô kỹ, một cân cũng là cả một túi lớn, đủ ăn một thời gian.
"Loại này tốt đấy, ngâm mềm rồi cũng có thể nhúng lẩu."
Tất cả đều có thể nhúng, giống như món lẩu cay vậy.
Tối đó, Tô Chiêu Chiêu dùng rau nhà trồng, bún khô và đậu đũa khô làm một nồi lẩu cay phiên bản đơn giản, cả nhà ăn no nê đến mức bụng tròn căng.
"Thơm quá!" Cố Tưởng ăn hết cả phần nước cuối cùng trong bát.
Tô Chiêu Chiêu vỗ bụng: "Tết này mình ăn lẩu đi, chuẩn bị đồ sẵn trước vài ngày."
Cố Hành thấy ý hay, anh cũng thèm món này, trước đây vốn không nghĩ đến, giờ lại bị cô gợi lên thèm muốn: "Ở đây chắc không mua được sách bò, thịt bò cũng khó mua, nhưng thịt cừu thì có thể mua được."
"Có thịt cừu là tốt rồi, mua thêm một con cá, nhúng cá ăn cũng ngon..."
Cố Tưởng và Cố Niệm nghe mà chảy cả nước miếng, chỉ mong Tết đến thật nhanh.
Buổi tối, nhà họ Chu bên cạnh ăn mì, dùng chính nước lẩu mà Tô Chiêu Chiêu đưa.
Chính ủy Chu ăn xong một bát mà vẫn muốn ăn thêm, Vương Xuân Hoa nhận lấy bát từ tay ông: "Hết rồi, giờ lương thực tinh khó mua lắm, tôi không nấu nhiều, ông uống chút nước mì đi."
Chính ủy Chu chẳng buồn nói lại, nhà họ cũng đâu thiếu thốn gì.
"Cho thêm chút nước lẩu vào nước mì đi."
"Ăn một bữa là hết sạch."
Nói thì nói vậy, nhưng bà vẫn múc thêm ít nước lẩu vào nước mì cho ông.
Chính ủy Chu nhận lấy, uống liền hai ngụm, thấy thoải mái rồi chép miệng: "Tay nghề của Tiểu Tô thật không tệ."
Chu Tiểu Quân uống hết bát nước mì, lau miệng: "Mẹ, mẹ học thím Tô đi, nhà mình cũng xào một nồi, sau này có thể chấm bánh hoặc trộn cơm ăn."
"Con nghĩ đơn giản nhỉ, con có biết tốn bao nhiêu dầu không?"
Chu Tiểu Quân than thở, biết ngay là mẹ mình sẽ không đồng ý.
Ăn tối xong, Chu Kiến Quốc phải trở về doanh trại.
Vương Xuân Hoa gọi anh lại: "Tối nay ở nhà ngủ đi, sáng mai đi cùng bố con đến doanh trại."
Chính ủy Chu phẩy tay: "Để nó về đi, sáng mai còn phải tập sớm."
"Thôi con đi đây."
"Đi đi."
Vương Xuân Hoa chạy theo: "Có thời gian thì về nhà, đừng quên liên lạc với Tiểu Chu."
Chu Kiến Quốc phẩy tay.
...
Càng đến gần Tết, càng nhiều người bắt đầu chuẩn bị đồ Tết.
Tất cả những thứ liên quan đến ăn uống đều ngày càng trở nên khan hiếm.
Ở cửa hàng cung ứng, nếu đến muộn một chút là không còn mua được bánh quy.
Trước đây đến nhà máy bánh quy lấy hàng, có thể lấy từng thùng, giờ một tháng có hai thùng bánh đưa về cửa hàng cung ứng đã là tốt lắm rồi.
Số mặt hàng cần phải có phiếu mua và được cung cấp theo nhu cầu cũng ngày càng tăng lên.
Cửa hàng cung ứng ngày nào cũng bàn luận về những chuyện này.
"Sau này chắc hàng hóa không ngày càng khan hiếm hơn chứ?"
"Không đâu, năm nay có tình hình đặc biệt thôi, sang xuân năm sau là ổn thôi."
"Đúng thế, trước đây làm quá lên, tất cả là tại..."
Thôi, không nói nữa.
"Haiz, mong cho xuân đến nhanh nhanh."
Người mong xuân đến nhanh nhất chính là những nông dân phụ thuộc vào thiên nhiên để sống, cuộc sống ở nông thôn khó khăn hơn nhiều so với thành phố. Ở thành phố còn có lương thực cấp phát, còn ở nông thôn thì không, từng người phải thắt lưng buộc bụng.
Khu gia đình gần vùng nông thôn, rất dễ nhận thấy, nhiều người đã gầy đi.
Đây vẫn là nông thôn gần thành phố lớn, chứ những vùng xa xôi hẻo lánh chắc còn khó khăn hơn nữa.
"Chị có để ý không, lâu rồi không thấy mưa." Nhâm Hạ nhìn lên trời.
Tiểu Đường đang bấm bàn tính: "Đến mùa xuân chắc sẽ có mưa thôi."
Tô Chiêu Chiêu không nói gì, cô cũng ngẩng đầu nhìn lên trời.
"Tiểu Tô à, mai đi họp cùng tôi ở phân xã nhé."
Vừa vào khu làm việc, chủ nhiệm Lưu đã gọi cô lại.
Tô Chiêu Chiêu không muốn đi cho lắm, hai lần trước cô đi đều không thấy chủ nhiệm Nhâm, giờ người đứng đầu là phó viện trưởng trước đây. Không biết có phải vì cô từng được Chủ nhiệm Nhâm khen ngợi trước mặt mọi người hay không, mà phó viện trưởng này rất thích gọi tên cô trong các cuộc họp.
Tô Chiêu Chiêu không thích giao thiệp với phó viện trưởng này.
Chủ nhiệm Lưu thấy cô không có tinh thần, liền nói: "Lần này là Chủ nhiệm Nhâm chủ trì cuộc họp."
Mắt Tô Chiêu Chiêu sáng lên: "Chủ nhiệm Nhâm đã đi làm lại rồi ạ?"
Chủ nhiệm Lưu gật đầu: "Đúng vậy, trợ lý của ông ấy gọi điện thông báo chúng ta đi họp, cuộc họp lần này khá quan trọng, để cô làm người ghi chép cuộc họp là tốt nhất."
Tô Chiêu Chiêu gật đầu: "Được ạ, tôi sẽ chuẩn bị ngay."
Cô đi được vài bước rồi quay lại: "Chủ nhiệm, mai mấy giờ xuất phát? Vẫn giờ như cũ chứ?"
Chủ nhiệm Lưu gật đầu.