Sáng chín giờ, Chu Kiến Quốc đã có mặt gần nhà Chu Xuân Yến.
Họ hẹn gặp nhau lúc 10 giờ rưỡi, Chu Xuân Yến nói sẽ ra đầu ngõ đón anh vào đúng giờ.
Chưa đến giờ, anh không vào ngõ mà ngồi xuống một chỗ đối diện bên đường chờ.
Một người đàn ông mặc quân phục, sáng mùng Hai Tết ngồi ngoài đường, tay cầm theo lễ vật trông rõ là để đi chúc Tết, quả thật rất thu hút sự chú ý.
Một ông cụ đang tập Thái cực quyền liếc nhìn anh vài lần.
"Cậu trai trẻ, cậu đang chuẩn bị đi chúc Tết nhà bố vợ phải không?"
Chu Kiến Quốc lập tức căng thẳng!
"Cụ ơi, sao cụ biết vậy?"
Ông cụ cười vui vẻ: "Tôi sống đến tuổi này rồi, ăn muối còn nhiều hơn cậu ăn cơm. Việc gì, ai đi qua trước mắt tôi, chỉ cần liếc vài cái là tôi biết ngay."
Ông cụ thật lợi hại!
Có tài năng làm trinh sát!
Tiếc thay, đã già rồi.
Ông cụ ngồi xuống bên cạnh anh: "Đây là lần đầu tiên cậu đến nhà vợ đúng không?"
"Đúng vậy."
Khâm phục quá.
Ông cụ bị ánh mắt thán phục của Chu Kiến Quốc làm cho vui mừng. Chỉ có con rể mới đến lần đầu mới như vậy, không dám vào nhà, ngồi ngoài như một người ngốc nghếch chờ đợi.
Đôi mắt của ông cụ thật sắc bén, nhìn xuống lễ vật Chu Kiến Quốc cầm, ngay lập tức nhận ra chai rượu Mao Đài trong túi lưới.
"Đây là rượu Mao Đài à! Bố vợ cậu thật có phúc!"
Ông cụ cảm thấy ghen tị. Đến tuổi này mà ông còn chưa được uống Mao Đài.
Chúc Tết mà tặng được Mao Đài, chắc chắn gia đình cậu này không tầm thường.
Chắc là con của một cán bộ rồi.
Ông cụ lại nhìn bộ quân phục mà Chu Kiến Quốc mặc, với kinh nghiệm của mình, ông biết anh ít nhất cũng là một đại đội trưởng.
Tiền đồ rộng mở đấy.
"Bố vợ cậu họ gì? Ở quanh đây không có ai mà tôi không biết, cậu nói ra, để xem tôi có biết không."
"Họ Chu." Chu Kiến Quốc suy nghĩ một chút, rồi cũng nói ra họ.
"Ồ! Chẳng lẽ là nhà Chu Vĩnh Tân? Con gái út nhà ông ấy chưa kết hôn."
Cái này thì Chu Kiến Quốc không biết, anh cũng không rõ tên bố vợ tương lai của mình.
"Cô vợ cậu có phải tên là Chu... Chu Xuân Yến không? Nó có một chị gái tên Chu Xuân Mai, làm việc ở cửa hàng bách hóa."
Chu Kiến Quốc gật đầu.
Ông cụ không nói chuyện với anh nữa mà kéo anh dậy: "Cậu có phải không biết cửa nhà bố vợ mình mở ở hướng nào đúng không? Đi thôi, để tôi dẫn cậu đi. Nhà ông Chu tìm được con rể tốt, tôi phải đến xin ly rượu uống."
Chu Kiến Quốc dồn sức ở chân: "Cụ ơi, không cần đâu, cháu đã hẹn với bạn gái, cô ấy sẽ ra đón cháu đúng giờ."
Ông cụ không kéo được anh, bèn gọi anh là đồ ngốc: "Cậu ngốc quá! Đến cửa rồi còn không vào, cậu đến càng sớm thì bố vợ cậu càng vui, càng nở mày nở mặt với hàng xóm. Ngồi đây đợi làm gì? Đợi thì người ta cũng không biết. Nghe tôi, theo tôi đi, không sai đâu!"
Chu Kiến Quốc suy nghĩ một lúc rồi mang theo lễ vật, bước theo ông cụ.
"Đúng rồi, tôi không lừa cậu đâu."
Ông cụ nhiệt tình dẫn anh qua đường, đi vào ngõ.
Đi thêm một đoạn nữa, đến một cổng nhà có hai con sư tử đá.
Vừa bước vào, ông cụ đã gọi to: "Chu Vĩnh Tân, tiểu Chu à! Có nhà không? Mau ra đây, con rể mới của nhà ông đến chúc Tết rồi này!"
Tiếng gọi của ông cụ khiến năm, sáu gia đình trong sân cũng phải ló đầu ra xem.
Mọi người đều tò mò hỏi thăm.
"Nhà ai có con rể thế?"
"Nhà ông Chu đấy."
"Chu Xuân Yến có người yêu rồi à? Chuyện này từ bao giờ thế? Sao không nghe nhà cô ấy nói gì nhỉ?"
"Tôi cũng chưa nghe nói gì, lại còn là bộ đội nữa, mặc quân phục trông thật oai phong!"
"Đúng vậy, trông đẹp trai thật, Chu Xuân Yến cũng tinh mắt đấy."
"Giấu kỹ thật, không lộ tin tức gì."
"""Ê, người yêu của Chu Xuân Yến này so với con dâu nhà Lôi gia thì ai giỏi hơn nhỉ?""
""So sánh sao được? Một người đàn ông, một người phụ nữ mà..."""
Hàng xóm xung quanh bắt đầu xì xào bàn tán.
Bố mẹ Chu là những người đầu tiên chạy ra khỏi nhà, họ trông thấy Chu Kiến Quốc, đều khá ngạc nhiên, không ngờ anh đến sớm như vậy.
Sau khi hết ngạc nhiên, họ đều nghĩ: cậu thanh niên này thật có tinh thần!
Ông cụ tiếp tục nói: "Con rể mới nhà ông đã đến từ lâu rồi, ngồi ở bên kia đường, sợ đến sớm làm phiền nên không dám vào. Con rể này tốt đấy, các ông thấy không, tay còn cầm theo Mao Đài nữa. Tiểu Chu à, tôi dẫn cậu ấy về đây, không để con rể mới nhà ông phải đứng gió bên ngoài đâu. Nào, ông tính xem cảm ơn tôi thế nào?"
Bố Chu vội nói: "Lúc nào rảnh mời cụ uống rượu."
Ông cụ hài lòng: "Được, tôi đợi đấy. Giờ tôi không làm phiền nhà ông tiếp đón con rể mới nữa, tôi đi đây."
Nói xong, ông chắp tay sau lưng, từ từ rời đi.
Mẹ Chu nhìn con rể tương lai, nhất thời không biết phải nói gì, chỉ thấy rất vui mừng khi con rể đến.
Một người hàng xóm thân thiết trêu đùa: "Nhìn thấy con rể mới đến mà vui mừng đến vậy, sao không mau đón vào nhà, rót cho con rể mới cốc nước đường đi chứ."
"Đúng đúng đúng! Tôi quên mất!" Mẹ Chu vỗ vào trán: "Kiến Quốc phải không, cháu vào nhà ngồi đi."
Chu Kiến Quốc đứng thẳng lưng, cầm lễ vật bằng hai tay: "Cháu chào bác trai bác gái, năm mới vui vẻ! Cháu đến để chúc Tết 2 bác. Đây là chút quà từ gia đình con, mong 2 bác nhận cho."
Mẹ Chu và bố Chu nhìn nhau: "Con đến là vui rồi, còn mang lễ nặng thế này..."
Họ nhận lấy quà và nhanh chóng mời cậu vào nhà.
"Xuân Yến và chị gái đi chợ từ sáng sớm, hôm nay chợ mở, hai chị em đi xem có món gì ngon không, rau thịt các thứ, biết cháu đến nên đã chuẩn bị sẵn sàng rồi."
"2 bác khách sáo quá, cứ bình thường thôi ạ, không cần chuẩn bị gì đặc biệt cho cháu đâu."
"Nên mà, nên mà." Mẹ Chu đưa cho cậu một cốc nước đường: "Cháu đi sớm thế chắc khát rồi, uống đi."
Chu Kiến Quốc nhận lấy cốc nước, uống hai ngụm: "Càm ơn bác gái."
"Không có gì." Nụ cười trên mặt mẹ Chu không ngớt.
Mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng thấy hài lòng!
Bố Chu cũng thấy hài lòng không kém.
Nghe ông cụ nói xong, ông nghĩ thầm, cậu này là người thật thà.
Khu sân này đông người ở, ai cũng biết nhà họ Chu có con rể mới đến chúc Tết, nên nhiều người đứng ở cửa nhìn vào.
Ánh mắt phần lớn đều đổ dồn về phía lễ vật trên bàn. Mẹ Lôi Minh cũng đến, nghe nói con rể mới của nhà họ Chu tặng Mao Đài cho bố vợ, bà muốn đến xem thật hay không.
Con dâu nhà bà là con của phó Chủ nhiệm nhà máy mà còn không tặng bà Mao Đài, con rể nhà họ Chu lại có thể tặng Mao Đài sao?
Không tận mắt nhìn thấy, bà tuyệt đối không tin!