Xuyên Làm Mẹ Hai Con: Thủ Trưởng, Vợ Anh Dắt Con Đến Tìm Rồi!

Chương 215

Quách đại nương nghe vậy liền nói: "Trách ai được đây? Nếu cô đối xử tốt hơn với chị cả của cô, liệu mọi chuyện có như vậy không?"

Có người phụ họa, cũng có người cho rằng Tô Chiêu Đệ quá nhẫn tâm, trong hoàn cảnh khó khăn như thế mà không giúp đỡ em trai của mình.

Hứa Đại Nữu và Tô Lai Bảo không nói gì.

"Mẹ, con đói."

"Mẹ, con cũng đói."

Ba đứa trẻ gầy như que củi ngồi xổm dưới đất, tay cầm bát mà kêu đói.

Vừa mới ăn xong mà đã kêu đói, là vì bữa ăn này chẳng có chút dinh dưỡng nào cả.

Hứa Đại Nữu nước mắt trực trào, nhưng biết làm sao bây giờ, cô cũng không tìm đâu ra nổi một hạt lương thực. "Đói thì về ngủ đi, ngủ rồi sẽ thấy đỡ hơn. Đại Trụ, con dẫn các em về nhà đi."

Đại Trụ nghe lời đứng dậy, dắt các em về nhà.

Quách đại nương thở dài một tiếng, rồi cũng thu dọn đồ đạc trở về nhà.

Về đến nhà, Tô Căn Sinh mới nói với bà rằng đã nhận được gói hàng từ quân đội gửi tới.

"Sao ông không nói sớm! Chắc là Chiêu Đệ gửi đến."

Quách đại nương vội vàng đi mở gói hàng.

"Là bột ngô, còn có khoai lang khô và đậu, lại còn cả đường đỏ!" Nhìn thấy những thứ này, hai vợ chồng đều kinh ngạc.

Tô Căn Sinh nói: "Thảo nào gói hàng nặng như vậy. Nghe nói bây giờ cuộc sống ở thành phố cũng chẳng dễ dàng gì, thế mà Chiêu Đệ còn gửi lương thực về cho mình..."

Quách đại nương nhìn thấy lá thư kẹp dưới đáy: "Ông mau xem trong thư viết gì."

Tô Căn Sinh mở thư ra đọc, sau khi đọc xong ông nói: "Lương thực này, Chiêu Đệ bảo chúng ta giữ một nửa, chia một nửa cho Tô Lai Bảo."

Quách đại nương nhớ lại những gì Hứa Đại Nữu nói lúc nãy ở nhà ăn: "Nói người ta Chiêu Đệ không giúp đỡ, giờ lương thực chẳng phải đã gửi đến rồi sao? Giờ lương thực quý giá lắm! Chiêu Đệ cũng không sợ chúng ta lấy hết."

Tô Căn Sinh liếc nhìn bà: "Bà có lấy không?"

Quách đại nương nghếch cổ: "Tôi đâu phải loại người đó!"

"Thế là được rồi. Thôi chia ra, mang một nửa sang cho Tô Lai Bảo. Đợi sau này cuộc sống khá hơn, chúng ta cũng gửi ít lương thực sang cho Chiêu Đệ, bây giờ mà còn nhớ đến gửi lương thực về cho chúng ta, là đại ân của chúng ta."

"Tôi biết rồi." Quách đại nương gật đầu, rồi lấy túi đựng lương thực trong nhà ra để chia.

Vừa chia, bà vừa nói: "Lúc trước, tôi đáng ra nên đối xử tốt hơn với Chiêu Đệ, giờ nhận lương thực của cô ấy, cảm thấy hơi áy náy."

Tô Căn Sinh thở dài: "Nhà mình cũng chỉ có vậy, muốn giúp thì cũng không giúp được nhiều. Giờ nói những chuyện này cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa, sau này hãy tính."

Nghĩ đến sau này, ông lại cảm thấy mình chẳng giúp được gì cho nhà Chiêu Đệ, nên nghĩ những lời đó cũng chỉ là vô ích.

Quách đại nương nhanh chóng chia xong lương thực, cả đường đỏ cũng chia một nửa.

Đây là thứ quý giá, giờ ở hợp tác xã của công xã còn không mua được. Muốn ăn được đường đỏ, phải có giấy giới thiệu của bệnh viện.

Vì thiếu dinh dưỡng, nhiều cô gái và phụ nữ trẻ trong đội không còn kinh nguyệt nữa.

"Bọc đường đỏ này để gửi cho con gái đi. Sau khi sinh con, nó yếu đến nỗi đi còn loạng choạng, môi bây giờ vẫn trắng bệch, để nó bồi bổ cơ thể."

Tô Căn Sinh gật đầu: "Ngày mai bà mang đến cho nó."

Quách đại nương buộc túi lương thực lại, hỏi ông: "Ông mang đi hay tôi mang đi?"

"Chúng ta cùng đi, tôi tiện thể nói chuyện với chúng, chỉ sợ chúng cầm lương thực về mà mấy ngày đã ăn hết."

Hai vợ chồng rời nhà trong bóng tối, đi đến nhà Tô Lai Bảo.

Lúc này trong làng không còn ai ra ngoài, đi lại nhiều sẽ đói nhanh hơn, chi bằng ngủ cho xong.

Trên đường đi, hai vợ chồng không gặp ai, chẳng bao lâu sau đã đến nhà Tô Lai Bảo.

Vừa định gõ cửa thì nghe bên trong có tiếng ồn ào: "Tiểu Muội, Tiểu Muội, con sao thế? Đừng làm mẹ sợ!"

"Chuyện gì vậy? Chuyện gì vậy?"

Tô Căn Sinh và Quách đại nương nhìn nhau, vội gõ cửa.

Người mở cửa là Đại Trụ, trên mặt đầy nước mắt: "Hu hu... Đội trưởng ơi."

Tô Căn Sinh vội hỏi: "Chuyện gì thế?"

"Tiểu Muội đau bụng quá không chịu nổi."

Quách đại nương vội đi vào: "Có phải ăn phải cái gì không nên ăn không?"

Hai vợ chồng bước vào phòng ngủ, thấy Tiểu Muội đang nằm trên giường ôm bụng kêu đau, Hứa Đại Nữu thì đang ôm con bé, sốt ruột không thôi.

Thấy Tô Căn Sinh và Quách đại nương đến, Tô Lai Bảo như vớ được cọng rơm cứu mạng: "Giờ phải làm sao đây, đội trưởng, chú nghĩ cách giúp với!"

Quách đại nương đẩy anh ta sang một bên, ngồi xuống giường sờ bụng Tiểu Muội, bụng cứng đơ: "Con bé ăn cái gì thế?"

Hứa Đại Nữu hoảng hốt nói: "Ăn giống như chúng tôi mà, buổi tối đều ăn ở nhà ăn, trong nhà cũng chẳng còn lương thực gì nữa."

Nhị Trụ nói: "Em ấy ăn bùn."

Hứa Đại Nữu trừng mắt nhìn nó: "Con thấy mà không cản em à! Bùn có ăn được không, ăn nhiều quá không tiêu hóa được, sẽ bị chướng bụng mà c.h.ế.t đấy!"

Nhị Trụ sợ quá lùi lại một bước, khóc nấc lên: "Chúng con đói."

Trẻ con không giống người lớn, đói thì không thể kiểm soát nổi, đói quá thì đến bùn cũng cho vào miệng.

Quách đại nương kéo áo Nhị Trụ lên, bụng nó cũng phồng lên: "Cháu cũng ăn rồi à."

Nhị Trụ gật đầu.

Quách đại nương nói: "Nhanh chóng cho chúng uống nước, tìm cách để chúng nôn ra."

Hứa Đại Nữu cuống lên: "Không nôn được thì làm sao đây!"

"Không nôn được thì móc ra! Móc họng, móc hậu môn! Nếu thật sự không được thì phải đi lấy thuốc xổ ở trạm y tế."

Hứa Đại Nữu vội vàng bế con gái lên và móc họng cho nó.

Tiểu Muội mím chặt miệng, không chịu nôn bữa cơm tối ra.

"Con há miệng ra! Con muốn làm mẹ lo c.h.ế.t sao!"

Thấy vậy, Quách đại nương lấy túi lương thực mà Tô Lai Bảo đang cầm, mở ra cho Tiểu Muội xem: "Nhìn này, đây là lương thực mà cô của con gửi về cho các con. Bây giờ phải nôn hết những thứ trong bụng ra, mẹ con sẽ làm bánh hấp và pha nước đường đỏ cho con uống."

Tiểu Muội nhìn thấy lương thực, cuối cùng cũng chịu mở miệng.

Hứa Đại Nữu nước mắt tuôn rơi, không biết là vì túi lương thực hay vì đứa con gái của mình.

Tô Lai Bảo thò tay vào túi lương thực, lấy ra một nắm khoai lang khô: "Đúng là chị tôi gửi rồi."

Quách đại nương lườm anh ta: "Chẳng lẽ là tôi gửi?"

Không đời nào, có lương thực họ cũng không nỡ cho, chứ đừng nói bây giờ mọi nhà gần như chẳng còn lương thực.

Tô Lai Bảo nhét một miếng khoai lang khô vào miệng, vừa nhai vừa ngồi xổm xuống đất mà khóc hu hu: "Chị tôi không quên tôi."

Tô Căn Sinh đá anh ta một cái: "Chỉ biết nghĩ đến mình ăn, lo cho con cái trước đã."

Tô Lai Bảo đưa phần khoai lang khô trong tay cho hai đứa con trai, mỗi đứa một miếng.

"Đói thì ăn thêm sau."

Hứa Đại Nữu loay hoay một hồi, cuối cùng cũng khiến Tiểu Muội nôn ra được. Thấy bụng Tiểu Muội không còn đau nữa, Tô Căn Sinh mới nói với hai vợ chồng họ: "Túi lương thực này là lương thực cứu mạng, thi thoảng nấu cho bọn trẻ ăn, đừng có mà ăn hết trong mấy ngày. Phải tiết kiệm, có thể ăn trong một thời gian dài. Các cô cậu cũng thấy rồi đấy, vụ mùa thu năm nay còn chưa biết thế nào, sau này có thể còn khó khăn hơn."

Tô Lai Bảo định nói: "Chị tôi..."

Anh ta vừa mở miệng, Quách đại nương đã ngắt lời: "Chị cậu cũng khó khăn! Cậu chưa nghe nói là ở thành phố giờ cũng đói sao? Nông dân chúng ta còn không trồng được lương thực, thành phố thì làm gì có cái ăn? Lương thực không phải rơi từ trên trời xuống! Những thứ này đều là từ miệng họ bớt lại để gửi cho cậu, cậu còn nghĩ đến lần thứ hai à? Cậu cũng dám nghĩ thật đấy!"
Bình Luận (0)
Comment