Xuyên Làm Mẹ Hai Con: Thủ Trưởng, Vợ Anh Dắt Con Đến Tìm Rồi!

Chương 230

Buổi sáng sau khi trò chuyện với Vương Xuân Hoa và mọi người, Tô Chiêu Chiêu dẫn theo Tô Lai Đệ đi ra ngoài dạo một vòng, còn ghé qua cửa hàng mua một số đồ dùng sinh hoạt.

Người quen nhìn thấy, hỏi thăm, Tô Chiêu Chiêu đều giới thiệu đây là em gái của cô.

Những điều khác thì không nói thêm gì nhiều.

Nhưng đến buổi chiều, không ít người đã biết về chuyện vợ cũ của Liên doanh trưởng đến cách đây vài ngày, là em gái của vợ đoàn trưởng Cố.

Con người vốn dĩ có tính tò mò, khi Tô Lai Đệ mới đến cũng có người nhìn thấy cô, đặc biệt là những người sống gần nhà Liên doanh trưởng.

Khi họ nhìn thấy Tô Lai Đệ đi theo Tô Chiêu Chiêu, lại được cô giới thiệu là em gái mình, những lời này lập tức lan truyền ra ngoài, mọi người đều càng thêm tò mò.

Có người trực tiếp đến nhà hỏi Tô Chiêu Chiêu, cũng có người đi hỏi Vương Xuân Hoa và Triệu Tố Phân, những người thân thiết với cô.

Chẳng mấy chốc, một số lời đồn đại về nhà Liên doanh trưởng đã lan truyền khắp khu gia đình.

Có người còn đến hỏi thẳng Hách Đại Ni và Liên doanh trưởng.

Hách Đại Ni đương nhiên không có lời nào tốt đẹp để nói.

Liên doanh trưởng thì lại thẳng thắn thừa nhận rằng một số việc hắn đã làm chưa đúng, nhưng hắn đã kịp thời sửa chữa và đã có bồi thường kinh tế không ít.

Có người cảm thấy một người đàn ông như Liên doanh trưởng, lại luôn ở trong quân đội, không đặt tâm trí vào gia đình, nên suy nghĩ không thấu đáo cũng là điều bình thường.

Họ thấy hắn biết sai và sửa chữa kịp thời, điều này đáng được khen ngợi.

Dù sao thì tiền cũng đưa ra không ít, con cái cũng được nuôi nấng, hàng tháng vẫn gửi lương thực và tiền trợ cấp.

Có người không tin những lời đó, nghĩ rằng nếu không phải là vì không dám đụng đến gia đình nhà họ Cố, còn chưa biết hắn sẽ làm thế nào.

Tất nhiên, người khôn thấy khôn, người trí thấy trí, mỗi người có một ý kiến riêng, những điều này thực ra không ảnh hưởng gì đến Tô Chiêu Chiêu và những người khác.

Còn có người rất ghen tỵ với cô, sau nhiều năm như vậy mà vẫn có thể gặp lại em gái của mình.

Những năm trước, nhà nào chẳng có người thân bị thất lạc.

Chẳng biết sống c.h.ế.t ra sao.

Điều này khiến Tô Chiêu Chiêu nghe được rất nhiều câu chuyện.

Sau khi Tô Lai Đệ ở nhà vài ngày, Tô Chiêu Chiêu cũng đã sắp xếp xong cho cô ấyy.

“...Nhà ăn của xưởng cơ khí cần tuyển một công nhân tạm thời, em có muốn đi không?”

Tô Lai Đệ ngẩn người.

Tiểu Thụ nghe thấy liền kéo tay áo của mẹ, “Mẹ ơi, dì cả hỏi mẹ đấy.”

Tô Lai Đệ bừng tỉnh, “...Chị, em biết công việc ở thành phố không dễ tìm, chị không cần phải nhờ vả người khác vì em đâu.”

Tô Chiêu Chiêu mỉm cười, “Có nhờ vả một chút, nhưng là người ta cảm ơn chị đấy. Mấy năm nay chị đã giúp nhà máy cơ khí làm sổ sách vài lần, công việc này là họ trả ơn chị, em không cần phải cảm thấy áp lực.”

Cuối năm, những nhà máy cơ khí và nhà máy thép luôn bận rộn không ngừng nghỉ, khả năng kế toán xuất sắc của Tô Chiêu Chiêu không còn là bí mật trong khu công nghiệp, cô đã kiếm được khá nhiều tiền làm thêm.

Việc sắp xếp cho Tô Lai Đệ sống cùng con ở thành phố, dĩ nhiên là tốt hơn ở quê rất nhiều.

Tô Chiêu Chiêu đã nghĩ đến nhà máy cơ khí, Vương Xuân Hoa ở hội phụ nữ công đoàn, Chu Xuân Yến ở phòng tài vụ, không có chỗ nào tốt hơn chỗ này.

Mấy hôm trước cô đã đến nhà máy cơ khí gặp trưởng phòng tài vụ để trò chuyện, hôm nay đã có câu trả lời.

Tô Lai Đệ không biết chữ nhiều, nhưng may mắn là cô ấy sạch sẽ, nhanh nhẹn, trong nhà máy có rất ít vị trí phù hợp với cô, Tô Chiêu Chiêu chỉ cần một công việc tạm thời, đó là lý do tại sao nhà máy cơ khí nhanh chóng trả lời như vậy.

Nếu cô vừa đến mà đã đòi hỏi một vị trí chính thức, chắc chắn họ sẽ không trả lời nhanh như vậy.

Ngay cả nếu vì mặt mũi của Cố Hành mà có được một vị trí, thì chắc chắn họ cũng không vui vẻ gì.

Nghe vậy, Tô Lai Đệ nào có lý do gì để từ chối, cô luôn mơ ước có một công việc để có thể nhận lương như người thành phố.

“Bây giờ em qua đó, ban đầu chỉ là công việc tạm thời, lương cũng không cao, sau này có chuyển sang chính thức hay không thì phải xem em. Chỉ cần em làm tốt, chăm chỉ, việc chuyển chính thức không phải là khó.”

Có mặt mũi của anh rể là đoàn trưởng, thỉnh thoảng vẫn có thể nhờ vào chút danh này.

Tô Lai Đệ gật đầu liên tục: “Em sẽ cố gắng làm tốt!”

Điều này Tô Chiêu Chiêu tin tưởng, “Vậy ngày mai chị sẽ dẫn em đi báo cáo, tối nay em ngủ sớm để lấy sức, sáng mai dậy sớm chuẩn bị, mặc bộ quần áo mới lấy hôm qua vào.”

“Vâng vâng.” Tô Lai Đệ gật đầu liên tục.

Tiểu Thụ còn vui hơn cả mẹ, sau mấy ngày ở nhà, chơi với Cố Tưởng và Cố Niệm, cậu bé trông cũng hoạt bát hơn, “Dì cả, sau này mẹ cháu cũng có thể giống dì, hàng tháng nhận lương đúng không?”

“Đúng đấy, vui không? Đợi mẹ cháu nhận lương, bảo mẹ mua kẹo cho cháu ăn nhé.”

Tiểu Thụ lắc đầu, “Cháu không ăn kẹo, cháu muốn đi học.”

Cậu bé rất ghen tị với các anh chị mỗi ngày đều được đến trường học.

Tiểu Thụ đã mười tuổi rồi, đến giờ chỉ mới học lớp một, rồi phải nghỉ học ở nhà.

Năm đầu tiên học lớp một là do Liên Đại Hải nhớ ra và viết một lá thư về quê, trong thư nhắc đến chuyện này, ông bà nội Liên mới đóng học phí và gửi cậu bé đi học. Nhưng học được một năm, hai ông bà cảm thấy học không có tác dụng nên không cho học nữa.

Tô Lai Đệ trong tay không có một đồng, có lòng mà không có sức.

Sau này hai ông bà qua đời, Tô Lai Đệ làm chủ, nhưng trong tay cũng không có tiền, vốn định chờ dành dụm ít tiền rồi gửi con đi học, ai ngờ lại gặp nạn đói.

Bụng còn không no, làm sao còn tâm trí mà đi học.

Nghĩ đến những chuyện này, Tô Lai Đệ xoa đầu con trai, “Là mẹ đã trì hoãn con.”

Tô Chiêu Chiêu cũng đã tính đến chuyện học hành của Tiểu Thụ, “Tiểu Thụ có thể học ở trường con em trong quân đội, cũng có thể học ở trường con em nhà máy cơ khí. Nhà máy có ký túc xá dành cho người độc thân, mấy người ở chung một phòng, em có thể ở trong nhà máy, nhưng như vậy thì Tiểu Thụ không thể ở cùng em được...”

Tô Chiêu Chiêu chưa nói hết, Tô Lai Đệ đã nói: “Chị ơi, em muốn thuê một căn nhà ở làng gần đây.”

Tô Chiêu Chiêu nhướng mày, “Em không muốn ở ký túc xá sao?”

Tô Lai Đệ lắc đầu, “Em muốn cho Tiểu Thụ đi học ở đây trước, nếu đến trường bên nhà máy cơ khí, em sợ Tiểu Thụ bị bắt nạt, sau này khi chuyển chính thức rồi, em sẽ cho nó học ở đó.”

Tô Lai Đệ biết rằng nếu mình đồng ý ở ký túc xá, Tiểu Thụ chắc chắn sau này sẽ phải làm phiền gia đình chị mình. Mấy ngày qua, họ đã làm quá nhiều cho mẹ con cô, ngay cả phòng cũng nhường cho họ, cô sao còn dám làm phiền họ thêm nữa.

Người muốn đứng lên, phải dựa vào chính mình.

Dựa dẫm vào gia đình chị cả để sống, cô không thể làm được.

Điều này cũng khiến Tô Chiêu Chiêu rất hài lòng, trong nhà có thêm người, lâu dài cô cũng không quen, hiện tại cách tốt nhất là thuê nhà.

Thực ra cô cũng định đề nghị như vậy.

Cô gật đầu, “Được rồi, cứ sắp xếp như vậy. Sau khi em báo cáo xong, chúng ta sẽ đi thuê nhà, rồi đưa Tiểu Thụ đi học. Khi em chuyển sang chính thức, hộ khẩu sẽ chuyển vào nhà máy, hộ khẩu của Tiểu Thụ cũng sẽ theo em chuyển qua, đến lúc đó hai mẹ con em sẽ có hộ khẩu thành phố, Lai Đệ, em phải cố gắng đấy!”

Tô Lai Đệ cười gật đầu, cô sẽ cố gắng, không cần dựa vào Liên Đại Hải, mẹ con cô vẫn có thể sống tốt, còn có thể trở thành người thành phố!

Bình Luận (0)
Comment