Nhìn hai mẹ con họ vui đùa, Tô Lai Đệ đầy vẻ ngưỡng mộ, “Tiểu Niệm và Tiểu Tưởng sắp lên cấp ba rồi, sau này còn thi đại học nữa. Thật tốt, không biết sau này Tiểu Thụ nhà em có thi đậu đại học không.”
Cái này thì... có lẽ không thể.
Bởi vì khi Tiểu Thụ đến tuổi thi đại học, kỳ thi tuyển sinh đã bị tạm dừng vài năm rồi.
“Chẳng phải đang nói chuyện đổi tên sao, sao lại chuyển sang chuyện thi đại học rồi? Còn sớm lắm, chị nghĩ kỹ rồi, hay đổi tên thành Tô Lai đi, nghe rất hay, chữ này cũng có nghĩa là di chuyển, còn có hàm ý tương lai dài rộng. Em đến đây định cư, cái tên này cũng mang ý nghĩa đó.”
Tô Lai Đệ nghe xong liền gật đầu liên tục, “Hay lắm, đặt tên vậy đi.” Nói xong, cô cười rạng rỡ, “Đợi khi em chuyển hộ khẩu xong, em sẽ đăng ký tên này.”
Tô Chiêu Chiêu nói: “Bây giờ em cũng có thể để mọi người gọi trước để quen dần.”
“Vâng!”
Người đầu tiên biết chuyện Tô Lai Đệ đổi tên là Vương Xuân Hoa. Khi nghe nói cô ấy đổi tên, Vương Xuân Hoa cũng nói cái tên này hay, “Hay là chị cũng đổi tên? Cái tên Xuân Hoa nghe càng ngày càng quê mùa.”
“Quê mùa chỗ nào? Có một câu thơ nổi tiếng là ‘Xuân hoa thu nguyệt hà thời liễu’, tên Xuân Hoa chỉ những bông hoa mùa xuân, còn đại diện cho tuổi trẻ tươi đẹp nữa. Tên này rất hay, gọi mãi chỉ càng trẻ ra thôi.”
Vương Xuân Hoa không hiểu câu thơ đó có nghĩa là gì, nhưng cô biết ý nghĩa của ‘tuổi trẻ tươi đẹp’, liền bật cười, “Tên này thực sự hay sao?”
Tô Chiêu Chiêu và Tô Lai Đệ đều gật đầu.
Vương Xuân Hoa che miệng cười, “Có vẻ như chị đã hiểu lầm bố mình rồi. Trước đây chị cứ nghĩ ông đặt cho chị một cái tên khó nghe, hóa ra tên chị lại có nhiều ý nghĩa như vậy. Được rồi, chị vẫn là Xuân Hoa thôi, haha.”
Chu Tiểu Quân như một cơn gió chạy vào nhà, Vương Xuân Hoa thấy vậy liền ngừng cười, bước tới véo tai cậu ta, “Sắp thi lên cấp 3 rồi, cả ngày không chịu ở nhà học bài, chạy tới chạy lui làm gì?”
Chu Tiểu Quân đã cao hơn mẹ, nhưng trong tay bà vẫn phải cúi đầu, kêu lên đau đớn, “Con đến tìm Cố Tưởng Cố Niệm để học cùng mà.”
“Thế sách vở của con đâu? Tay không đến học à! Còn nói muốn thi vào trường quân đội, mẹ thấy ngay cả trung cấp con cũng thi không đậu!”
Chu Tiểu Quân không chịu, “Sao mẹ lại nói con trai mình như thế? Con có phải con ruột của mẹ không?”
“Không phải, mẹ nhặt con từ cống lên!”
Chu Tiểu Quân không tin, trước đây mẹ nói nhặt cậu từ trên núi, bây giờ lại bảo nhặt từ cống, chẳng lẽ trẻ con không cần sinh ra mà toàn nhặt về?
Coi cậu là trẻ con lên 3 mà lừa chắc?
Cố Tưởng bước ra giải vây, “Thím Vương, cháu gọi Tiểu Quân đến đấy. Ở đây cháu có sách cho cậu ấy đọc.”
Nhìn thấy Cố Tưởng, Vương Xuân Hoa liền hòa nhã hơn nhiều, “Thím chỉ sợ nó quấy rầy việc học của các cháu thôi.”
Cố Tưởng đáp: “Không đâu thím ạ, Tiểu Quân chỉ hơi nghịch một chút, nhưng thành tích của cậu ấy rất tốt. Chúng cháu học cùng nhau là hỗ trợ lẫn nhau.”
Vương Xuân Hoa nghe vậy mới thả Chu Tiểu Quân ra, “Thế thì học cho tốt nhé.”
Bà quay lại nói với Chu Tiểu Quân, “Phải nghiêm túc cho mẹ đấy!”
Chu Tiểu Quân vào phòng, sau khi đóng cửa lại liền khoác vai Cố Tưởng, “Mẹ tớ đối xử với cậu còn tốt hơn cả với tớ.”
Cố Tưởng lườm cậu một cái, “Yêu càng sâu trách càng nhiều.”
“Haizz, cậu lại nói văn vẻ với tớ nữa rồi.” Chu Tiểu Quân buông cậu ra, rồi đi lấy sách từ giá.
Cố Niệm ngồi bên bàn cạnh cửa sổ, quay đầu nhìn cậu ta, “Tháng sau thi rồi, cậu không lo à?”
“Tớ không lo, tớ nghĩ mình vẫn đậu được, cùng lắm là đậu cuối lớp thôi!”
Người có thể nói câu ‘đậu cuối lớp’ một cách tự tin như thế, ngoài Chu Tiểu Quân thì chẳng có ai.
Chu Tiểu Quân bỏ sách xuống, “Chiều nay chúng ta vào thành phố không? Chúng ta đến thăm trường Trung học Hải Thành đi.”
Hai anh em họ Cố nhìn nhau, “Đi chứ.”
Chiều hôm đó, hai anh em nói với bố mẹ một tiếng, rồi dẫn theo Tiểu Thụ vào thành phố.
Những năm qua, anh em Cố Tưởng đã cùng bố mẹ đi lại trong thành phố không ít lần, nên rất quen thuộc với Hải Thành. Sau khi xuống xe buýt, họ đi dọc theo chỉ dẫn của những người qua đường đến cổng trường Trung học Hải Thành.
Trường Trung học Hải Thành có cả cấp hai và cấp ba, và đây cũng là một trong những ngôi trường mà Cố Tưởng và Cố Niệm dự định thi vào năm nay.
Cố Niệm nhìn về phía cổng bảo vệ có người ngồi, “Chúng ta vào bằng cách nào? Liệu có bị chặn không?”
“Cứ thản nhiên mà vào.” Chu Tiểu Quân dẫn đầu, đi thẳng vào cổng trường như thể cậu vốn dĩ là học sinh ở đây.
Cố Niệm và mọi người theo sát phía sau.
Khi đi qua phòng bảo vệ, Tiểu Thụ liếc nhìn vào trong, ông bác bảo vệ đang cầm tách trà, nghe đài với vẻ mặt rất hài lòng, khi nhìn thấy Tiểu Thụ còn gật đầu chào.
Đi xa rồi, Cố Niệm thở phào nhẹ nhõm, “Chắc họ nghĩ chúng ta là học sinh ở đây rồi.”
Tiểu Thụ nói, “Chắc bác ấy tưởng em là học sinh cấp hai.”
Cố Tưởng vỗ nhẹ lên đầu cậu, “Bác ấy tưởng em là học sinh tiểu học đi theo anh chị để học hỏi đấy.”
Tiểu Thụ so chiều cao của mình... Thôi thì học sinh tiểu học cũng được, vì đúng là cậu là học sinh tiểu học mà.
Vào đến trong trường, cả nhóm bắt đầu đi dạo một vòng quanh khuôn viên. Hôm nay là ngày nghỉ, trong trường không có nhiều học sinh, chỉ có một vài người đang chơi bóng rổ trên sân.
Chu Tiểu Quân nhìn thấy liền hào hứng, “Đi thôi, Cố Tưởng, chúng ta lên sân đấu thử sức với họ.”
Cố Tưởng gật đầu, rồi cùng Chu Tiểu Quân bước tới làm quen với mọi người.
Không lâu sau, cả hai đã lên sân thi đấu.
Cố Niệm cùng Tiểu Thụ ngồi trên bậc thềm xem họ đánh bóng.
“Rõ ràng là đến tham quan trường, vậy mà lại chạy đi đánh bóng rổ.” Cố Niệm than thở với Tiểu Thụ.
Ngồi một lát cô không chịu được nữa, “Đi thôi, Tiểu Thụ, chúng ta đi dạo quanh trường, chị muốn ghé qua thư viện xem thử.”
Tiểu Thụ gật đầu, nhưng vừa đi vừa quay đầu nhìn lại.
Cố Tưởng thấy vậy liền gọi với theo, “Các cậu đi đâu đấy?”
“Đi dạo quanh trường thôi.”
Rồi mỗi người làm việc của mình.
Cố Niệm không vào được thư viện vì yêu cầu phải có thẻ học sinh mới được vào.
Sau khi dạo một vòng quanh trường, cô và Tiểu Thụ lại quay về sân bóng rổ.
Lúc này, Cố Tưởng và Chu Tiểu Quân đã đánh xong, họ đang trò chuyện với một nữ sinh.
“... Thế sao em nhận ra Cố Tưởng vậy?”
“Nhà em vẫn còn giữ tờ báo có đăng tin về anh ấy, trên đó có ảnh nữa. Anh ấy trông không khác mấy so với hồi nhỏ, chẳng thay đổi gì cả.”
Thấy Cố Niệm quay lại, Chu Tiểu Quân chỉ vào nữ sinh nói: “Cố Niệm, cậu xem có nhận ra em ấy không?”
Nữ sinh cười tươi nhìn Cố Niệm.
Cố Niệm nhìn kỹ, thấy có vẻ quen nhưng mãi vẫn không nhớ ra được.
“Cô ấy chính là cô bé mà anh cậu đã cứu trước đây đấy, còn lên cả báo nữa. Nhớ ra chưa?”
Cố Niệm chợt nhớ ra, ngạc nhiên nói: “Là em đấy à!”
Nữ sinh, tên là Ngô Vi Vi, cười gật đầu, “Đúng rồi, là em đây. Em cũng không ngờ có thể gặp lại mọi người ở trường này.”
“Em học ở đây à?”
“Đúng rồi, em đang học lớp 6 ở đây. Bố mẹ em đều làm việc ở trường này, nhà em ở khu nhà tập thể đằng sau trường. Ừm, mọi người có muốn đến nhà em chơi không?”