Cố Tưởng lắc đầu: "Không cần đâu, bọn anh phải về ngay bây giờ."
Chu Tiểu Quân khoác vai Cố Tưởng, cười tủm tỉm: "Không cần vội, lần này không đi được, đợi khi nào chúng ta đỗ vào trường cấp ba rồi, sẽ có nhiều thời gian mà."
Nói xong, cậu ta còn nháy mắt đầy vẻ láu cá với Cố Tưởng.
Ngô Vi Vi cười và gật đầu: "Vậy được, khi các anh đến học ở trường, em sẽ mời các anh về nhà chơi."
"Được, thế nhé, cứ quyết định vậy đi." Cố Tưởng còn chưa kịp phản ứng, Chu Tiểu Quân đã vội vàng nhận lời ngay.
Ngô Vi Vi tiễn họ ra cổng trường, đến khi không còn thấy bóng dáng họ nữa, Cố Tưởng liền đ.ấ.m nhẹ một cú vào người Chu Tiểu Quân: "Cậu nhận lời nhanh thật đấy."
Chu Tiểu Quân kêu lên đau đớn một cách cường điệu: "Cố Tưởng, đừng nói cậu ghen vì thấy người ta nói chuyện với tớ nhiều hơn nhé?"
Cố Tưởng chỉ muốn đánh cậu ta!
"Im đi! Đừng đọc mấy thứ sách không nên đọc nữa!"
Cố Niệm lườm Chu Tiểu Quân: "Tiểu Quân, cậu ngày nào cũng nghĩ linh tinh gì trong đầu thế? Cẩn thận thím Vương mà biết, lại vặn tai cậu đấy."
Chu Tiểu Quân liền vỗ nhẹ miệng mình: "Tiểu Niệm, tớ sai rồi, cậu đừng mách mẹ tớ nhé."
"Tớ không phải kẻ mách lẻo đâu." Cố Niệm lẩm bẩm: "Nhưng lần sau đừng đùa kiểu đó nữa, nói nhiều người ta lại tưởng cậu muốn làm chuyện xấu, trông chẳng đàng hoàng chút nào."
Chu Tiểu Quân: "Được rồi, được rồi, không nói nữa, được chưa..."
Cả nhóm vừa đi vừa nói chuyện, chẳng mấy chốc đã lên xe buýt.
Khi Cố Tưởng và Cố Niệm về đến nhà, trong nhà chỉ có một mình Tô Chiêu Chiêu.
"Trường học thế nào?" Tô Chiêu Chiêu hỏi.
Cố Niệm nhấc cốc nước uống hai ngụm: "Trường Trung học Hải Thành lớn lắm! Con phải đi vòng nửa tiếng mới đi hết, anh con và Tiểu Quân còn chơi bóng rổ với các bạn trong trường nữa!"
Nói xong, cô bé ôm cốc uống thêm vài ngụm lớn: "Mẹ, mẹ biết hôm nay bọn con gặp ai ở trường không?"
"Ai thế?" Tô Chiêu Chiêu hỏi.
"Ngô Vi Vi." Cố Niệm từ tốn trả lời.
Tô Chiêu Chiêu suy nghĩ một lát, họ Ngô? Còn ở trường học?
"Có phải cô bé mấy năm trước bị rơi xuống hồ ở Công viên Nhân dân không?"
Cố Niệm tròn mắt ngạc nhiên: "Mẹ giỏi quá! Nhiều năm trôi qua rồi mà mẹ chỉ cần nghe tên là đoán được ngay! Hôm nay con gặp em ấy mà phải nghĩ mãi mới nhớ ra."
Tô Chiêu Chiêu cười: "Mẹ nhớ bố cô bé là giáo viên trung học, chắc chắn là cô bé rồi."
"Em ấy nhận ra anh trước, còn nhớ ơn anh ấy đã cứu mạng mình nữa cơ." Cố Niệm trêu.
Cố Tưởng đặt cốc nước xuống, vò mạnh đầu Cố Niệm.
Cố Niệm tức tối: "Tóc của con! Mẹ ơi, mẹ xem anh kìa!"
Tô Chiêu Chiêu không đứng ra phân xử tranh cãi giữa chúng mà đi vào bếp chuẩn bị nấu ăn.
...
Tháng Tám, Cố Tưởng và Cố Niệm nhận được giấy báo nhập học của trường Trung học Hải Thành.
Chu Tiểu Quân cũng đỗ vào cấp ba trường Hải Thành, tuy rằng với điểm số chót bảng.
Nửa tháng sau, Chu Phương Phương nhận được giấy báo nhập học từ một trường đại học ở Bắc Kinh.
Người vui nhất không ai khác ngoài Vương Xuân Hoa. Nếu không vì tình hình lương thực eo hẹp, bà đã muốn tổ chức tiệc mừng ở căng tin, mời nhiều người đến chung vui.
Tiệc mừng ở căng tin không tổ chức được, nhưng bà vẫn có thể mời vài người thân thiết đến nhà ăn mừng.
Nhà Tô Chiêu Chiêu cũng nằm trong số những người được mời.
"Ước gì con bé học đại học ngay ở Hải Thành, Bắc Kinh xa quá."
"Bắc Kinh mới tốt chứ! Đó là thủ đô đấy! Tôi còn ghen tỵ không được, chị lại chê à." Tào Thúy và Tô Chiêu Chiêu là những người đến sớm nhất.
Khi đến nhà Chu gia, hai người liền vào bếp giúp đỡ. Vương Xuân Hoa không thể không kể về chuyện Chu Phương Phương thi đỗ đại học.
Bà thực sự thấy Bắc Kinh xa quá, tốt nhất là học đại học ở Hải Thành.
Tào Thúy nói: "Khu gia đình quân nhân của chúng ta bao năm nay có mấy đứa thi đỗ đại học đâu? Đếm trên đầu ngón tay là hết. Phương Phương nhà chị đúng là giỏi quá!"
Mấy đứa con nhà cô chẳng đứa nào thi đỗ đại học, tốt nghiệp cấp ba xong thì nhập ngũ.
Vương Xuân Hoa vui mừng đến mức không khép miệng lại được: "Lão Chu nhà tôi còn muốn con bé thi vào trường quân đội, nhưng nó không muốn làm lính, lại đăng ký học ngành gì đó liên quan đến vật lý, tôi cũng không hiểu lắm, thôi cứ để nó tự quyết."
"Cứ sướng đi thôi!"