Trước khi tan ca, Trưởng phòng Tạ cầm cốc trà lững thững đi qua kiểm tra công việc, vừa hay thấy Tô Chiêu Chiêu đang thu tiền, lấy hàng và viết hóa đơn cho khách hàng.
“Tiểu Tô đã làm thành thạo rồi à?”
Tiểu Đường liên tục gật đầu, “Trưởng phòng, tuần này em có thể nghỉ được rồi chứ? Chị Tô làm một mình cũng hoàn toàn không có vấn đề gì!” Chiều nay cô chẳng làm gì cả, chỉ đứng bên cạnh nhìn thôi.
Trưởng phòng Tạ vẫn hơi lo lắng, “Hay là đợi thêm một tuần nữa, tuần sau để em nghỉ.”
Tiểu Đường tỏ vẻ khổ sở, “Đừng mà, trưởng phòng, em đã hẹn với người ta rồi.”
Tô Chiêu Chiêu liền giải cứu cô ấy, “Trưởng phòng, anh cứ để cô ấy nghỉ đi, tôi có thể làm một mình mà.”
“Chủ nhật tất cả chúng ta đều nghỉ, trong ngoài chỉ có một mình cô, cô thật sự có thể làm được chứ? Đừng cố quá, nếu là ngày thường, có chúng tôi ở đây, cô không biết gì thì chúng tôi có thể ra giúp.”
Tô Chiêu Chiêu gật đầu, “Tôi có thể làm được.”
Cửa hàng thật sự rất yên tĩnh, cả ngày làm việc, cô cũng chỉ tiếp vài khách, chủ nhật chắc chắn sẽ đông hơn một chút, nhưng cũng không nhiều lắm. Hiện tại, sức mua của người dân không cao, thiếu gì thì mới đến mua, không như người hiện đại, rảnh rỗi thì đi siêu thị, không tiêu tiền thì cảm thấy khó chịu.
Thời điểm này hàng hóa rất thiếu thốn, các loại mặt hàng trong hợp tác xã cũng không phong phú, những mặt hàng thiết yếu thường xuyên hết.
Những món hàng như đồ điện, hợp tác xã không có. Đồng hồ, đài, quạt điện chỉ có thể mua ở các cửa hàng trong thành phố.
Với Tô Chiêu Chiêu, công việc này còn nhàn hạ hơn nhiều so với thời đi học cô từng làm thêm ở cửa hàng tiện lợi.
Cô đã nói như vậy, Trưởng phòng Tạ cũng yên tâm phần nào, “Cứ làm việc đi, còn mấy ngày nữa, lúc đó chúng ta sẽ xem xét tiếp.”
Tiểu Đường vẫn tiếp tục nài nỉ, “Trưởng phòng, nếu trong mấy ngày này chị Tô không mắc lỗi, em có được nghỉ không?”
Trưởng phòng Tạ uống một ngụm trà, “Nếu không có lỗi thì em được nghỉ, nếu có lỗi, dù là do chị ấy trực một mình, lỗi đó cũng tính cho em.”
Nội tâm Tiểu Đường: … Trưởng phòng, anh có hiểu anh đang nói gì không vậy?
“Được! Lỗi của em thì tính cho em!”
Cô quay sang cầu cứu Tô Chiêu Chiêu, “Chị Tô, em trông cả vào chị đấy.”
Tô Chiêu Chiêu vỗ vỗ n.g.ự.c cam đoan.
Chẳng mấy chốc, đến giờ tan ca, Tiểu Đường dẫn Tô Chiêu Chiêu đi giao nộp tiền.
Trưởng phòng Lý ở phòng tài vụ đã về, trong phòng chỉ còn hai người, một nam một nữ. Tiểu Đường nộp tiền cho nam nhân viên.
“Lần sau các cô đến sớm hơn được không? Lần nào cũng để người bên phòng tài vụ phải đợi.”
Người nói là nữ đồng chí đó.
Tiểu Đường lườm cô ta một cái, “Muốn bọn tôi đến sớm thì đơn giản thôi, bảo Chủ nhiệm Hồ cho bọn tôi tan làm sớm đi.”
Tô Chiêu Chiêu cũng liếc nhìn qua, chắc đây là con gái của Chủ nhiệm Hồ mà Hà Phương từng nói.
Hồ Giai hừ lạnh một tiếng rồi cầm túi bỏ đi.
“Anh Lưu, cô ta bị làm sao thế?”
Người được Tiểu Đường gọi là anh Lưu là nam nhân viên của phòng tài vụ, khoảng hơn ba mươi tuổi, anh ta liếc nhìn Tô Chiêu Chiêu một cái rồi nói, “Cũng chẳng khác gì ăn phải thuốc s.ú.n.g là mấy. Đồng chí mới của các cô bị trưởng phòng của bọn tôi tranh giành đưa về phòng tài vụ, cô ta sợ bị mất chỗ kế toán của mình.”
“Cô ta mà cũng gọi là kế toán à?”
“Gọi hay không thì người ta cũng ngồi ở đây rồi.”
Tiểu Đường bĩu môi, “Nếu không có bố cô ấy, ngay cả làm nhân viên bán hàng cô ta cũng không đủ tiêu chuẩn.”
Tô Chiêu Chiêu chỉ đứng nghe, không xen vào.
Ra khỏi phòng tài vụ, Tiểu Đường vẫn tiếp tục kể về Hồ Giai cho Tô Chiêu Chiêu nghe, “... Lúc mới vào phòng tài vụ, cô ta làm loạn cả sổ sách lên, khiến Trưởng phòng Lý và anh Lưu phải chỉnh sửa mất mấy ngày mới xong. Từ đó trở đi, Trưởng phòng Lý không bao giờ dám để cô ta động vào sổ sách nữa, chỉ giao cho cô ta làm mấy việc vặt. Anh Lưu không ưa cô ta lắm, mấy việc cô ta không làm nổi đều phải nhờ anh ấy làm hộ.”
Ra vậy, không thì cô ấy đã không nói xấu phòng người ta ngay trước mặt họ.
Ủa, họ Lưu à?
“Anh Lưu có liên quan gì đến Chủ nhiệm Lưu không?”
“À, anh ấy là cháu của Chủ nhiệm Lưu.”
...
Mang theo bình nước và túi xách, Tô Chiêu Chiêu vẫy tay chào Tiểu Đường, rồi mỗi người đi về một ngả.
Lúc này vừa đúng giờ tan ca và tan học, trên phố khá đông người, người lớn bước nhanh vội vã về nhà chuẩn bị cơm tối, trong khi đám trẻ con thì đầy năng lượng, như những con ngựa hoang đang chạy nhảy, đuổi nhau trên đường.
Tô Chiêu Chiêu liếc mắt một cái liền nhìn thấy Chu Tiểu Quân, cậu bé chạy nhanh nhất, vừa chạy vừa gọi Cố Tưởng và Cố Niệm đang tụt lại phía sau.
Cố Tưởng đuổi theo hai bước, rồi quay đầu nhìn em gái đang đi cùng bạn, liền dừng lại và chầm chậm bước đi.
Chu Tiểu Quân thấy cậu không đuổi theo nữa, lại chạy quay lại, vừa cười vừa nói chuyện gì đó, rồi có người gọi, cậu lại chạy đi.
“Cố Tưởng, Cố Niệm.” Tô Chiêu Chiêu đứng ở ngã tư đợi hai đứa.
Nghe tiếng gọi, hai anh em liền dừng lại. Cố Niệm chào tạm biệt bạn rồi chạy theo anh trai đến chỗ mẹ.
“Mẹ!”
“Mẹ, mẹ tan làm rồi ạ?”
“Đúng vậy.” Tô Chiêu Chiêu giơ tay chỉnh lại tóc mái bị gió thổi tung của Cố Niệm.
“Mẹ, hôm nay đi làm thế nào?” Cố Tưởng hỏi. Cả hai anh em suốt ngày hôm nay đều lo lắng, sợ mẹ đi làm không thuận lợi.
“Mọi thứ đều ổn cả…” Ba mẹ con nắm tay nhau vừa đi vừa trò chuyện trên đường về nhà.
Khi về đến nhà, Cố Hành vẫn chưa về. Tô Chiêu Chiêu định nấu cơm, nhưng Cố Tưởng và Cố Niệm lại muốn giúp, cô đành đuổi hai đứa ra ngoài.
Chẳng bao lâu sau, Cố Hành về, trên vai anh vác một chiếc ghế bập bênh, theo sau là một người đồng hương, người này cũng vác một vật gì đó trên vai.
“Đó là bồn tắm à?”
Khi đồng hương đặt đồ vật xuống, Tô Chiêu Chiêu nhìn một cái liền nhận ra, nó giống hệt bồn tắm mà người ta dùng trong các bộ phim cổ trang.
Cố Hành đặt ghế bập bênh xuống, “Đúng vậy.” Vì có người ngoài nên anh không nói gì thêm, chỉ đặt ghế xuống rồi ra ngoài tiễn đồng hương, một lát sau lại khiêng một chiếc giá sách vào.
Giá sách được đặt vào phòng của Cố Tưởng và Cố Niệm, sau đó anh ra ngoài thấy Tô Chiêu Chiêu đang xem xét bồn tắm, liền nói: “Em tắm ở nhà bằng chậu rất bất tiện. Lần trước khi đến nông thôn làm ghế bập bênh, anh biết họ cũng làm bồn tắm, nên nhờ họ làm một cái. Còn giá sách thì làm từ gỗ còn thừa, trong nhà có trẻ con, em cũng thích đọc sách, có giá sách để sắp xếp sách vở là hợp lý.”
Tô Chiêu Chiêu rất vui mừng, nhà tắm công cộng chỉ mở cửa hai lần một tuần, có bồn tắm này, việc tắm ở nhà sẽ thuận tiện hơn nhiều.
Còn giá sách, cô đã định mua một cái từ lâu nhưng mấy ngày nay bận nên quên mất. Không ngờ Cố Hành đã nhờ thợ mộc làm rồi.
Cô ngồi thử ghế bập bênh, kiểu dáng giống với cái cô thấy ở tiệm may, đu đưa rất thoải mái.
Tô Chiêu Chiêu chẳng muốn đứng dậy nữa.
“Rửa tay đi, cơm sắp xong rồi.”
Cố Hành rửa tay, vào phòng cởi quân phục, thấy trên giường có bộ đồ ngủ gấp gọn gàng.
Anh đưa tay sờ, cuối cùng cũng khô rồi.
Anh đi ra thẳng bếp, “Hôm nay thế nào?”
Tô Chiêu Chiêu đảo đảo mấy sợi mì trong nồi, “Mọi thứ đều tốt, mọi người ở phòng kinh doanh cũng dễ tính, cửa hàng cũng không bận rộn lắm, em gần như đã làm quen rồi, chỉ cần hiểu thêm một số chi tiết nữa là được. À, trong hợp tác xã có nhà ăn, nên từ giờ em sẽ không về nhà ăn trưa nữa. Chủ nhật này em phải đi làm, trưa hôm đó anh và bọn trẻ cứ đến nhà ăn mà ăn.”
Cố Hành gật đầu, có vẻ cô vẫn ở phòng kinh doanh, không chuyển sang phòng tài vụ.
“May mà em không vào phòng tài vụ. Anh biết không? Trong phòng tài vụ có hai nhân viên, một người họ Lưu, một người họ Hồ. Người này là cháu của chủ nhiệm, người kia là con gái của phó chủ nhiệm. Nếu em mà vào đó, chắc chắn sẽ bị kẹp giữa như nhân bánh sandwich. Làm nhân viên bán hàng vẫn dễ dàng hơn nhiều.”