Tô Chiêu Chiêu chỉ muốn có một công việc ổn định, sống một cuộc sống bình dị, không muốn dính dáng đến những tranh đấu nơi công sở.
Mặc dù chưa gặp phó chủ nhiệm Hồ, nhưng từ việc sắp xếp nhân sự ở phòng tài vụ, cô có thể thấy rõ hai vị chủ nhiệm không hợp nhau.
"Chỉ cần em cảm thấy vui vẻ là được."
"Tất nhiên là vui rồi." Tô Chiêu Chiêu quay đầu lại, nở một nụ cười rạng rỡ với anh.
Cố Hành cũng cười, anh có thể cảm nhận được niềm vui của cô.
Bữa tối là mì, sau khi ăn xong, Cố Hành đi rửa bát, còn chiếc ghế bệp bênh được đặt ở trong sân, Tô Chiêu Chiêu ngồi trên đó, đung đưa nhẹ nhàng ngắm sao.
Đang ngắm thì có tiếng gõ cửa, Tô Chiêu Chiêu ra mở cửa, người đứng ngoài là Vương Xuân Hoa.
"Trưa nay cô về ăn cơm sao không nói với chị một tiếng?" Cửa vừa mở ra, Vương Xuân Hoa liền nói ngay.
"Nói gì cơ?" Tô Chiêu Chiêu mời bà vào ngồi.
"Còn nói gì nữa, chính là chuyện vợ của trưởng liên đội Triệu kéo người đến gây khó dễ cho cô chứ còn gì!" Vương Xuân Hoa theo cô vào sân, vừa nhìn lên đã thấy Cố Hành đang rửa bát bên cạnh bồn.
"... Nhà cô là Đoàn trưởng Cố rửa bát sao?" Nấu cơm thì không nói, nhưng còn rửa bát nữa?
Tô Chiêu Chiêu nhìn theo ánh mắt của bà: "... Đôi khi anh ấy cũng rửa, làm việc nhà nhiều có lợi cho sức khỏe mà!"
Sức khỏe gì chứ? Sống nửa đời người rồi mà bà chưa từng nghe đến câu này. Vương Xuân Hoa bĩu môi, nghĩ đến chồng mình...
"Vẫn là Đoàn trưởng Cố nhà cô tốt, không chỉ đẹp trai mà còn chăm chỉ, Chiêu Đệ à, sau này cô được hưởng phúc rồi."
Tô Chiêu Chiêu cười, rồi kể cho bà nghe việc cô đổi tên.
"Gọi là Chiêu Chiêu rồi à? Được, sau này chị sẽ gọi cô là Chiêu Chiêu. Cái tên này hay đấy, là do đoàn trưởng nhà cô đặt phải không?"
Tại sao lại là anh ấy đặt?
Chẳng lẽ tôi tự đặt tên không được à?
Quay lại vấn đề chính: "Chị nghe từ đâu vậy?"
Vương Xuân Hoa liền kể rằng nghe người này nói với người kia, người kia lại nghe từ người khác: "Tóm lại là người này truyền người kia, nhiều người đều biết hết rồi! Còn nói cô đã đánh bại mấy bà kia, đặc biệt là chuyện nhắm mắt cũng tính toán được, làm cho trưởng phòng tài vụ phải phục sát đất, tranh nhau cướp người! Mọi người gọi cô là "thần toán"!"
Cái này là đâu ra vậy chứ!
"Không có gì ghê gớm đến thế đâu. Còn chuyện nhắm mắt mà tính, nghe có khác gì em là thầy bói không. Đây là xã hội mới, không có chuyện mê tín dị đoan đâu nhé!"
Nhóm cô dì thím bác này đúng là giỏi thêu dệt chuyện.
"Thế có phải vợ của trưởng liên đội Triệu kéo người đến gây khó dễ cho cô không? Có phải là cô đánh bại bọn họ không? Phòng tài vụ của hợp tác xã muốn kéo cô về đúng không?"
Tô Chiêu Chiêu gật đầu: "Đúng là có chuyện đó."
Vương Xuân Hoa vỗ tay: "Đúng rồi, vậy thì chứng tỏ đó là sự thật. Vợ của trưởng liên đội Triệu đúng là đầu gỗ!"
Tô Chiêu Chiêu nghe bà nói "đầu gỗ" mấy lần liền: "Tại sao chị cứ gọi cô ta là đầu gỗ thế?"
"Bởi vì cô ta đúng là đầu gỗ!" Vương Xuân Hoa nói: "Cô không biết cô ta đâu. Người thì thật thà, nhưng thật thà đến mức ngốc nghếch. Chỉ cần cái gì cô ta cho là không đúng, cô ta nhất định tranh cãi đến khi người khác tâm phục khẩu phục mới thôi. Cãi xong rồi, cô ta lại cư xử như chưa có chuyện gì xảy ra, vẫn nói chuyện bình thường với mọi người."
"Cô ta còn dễ tin lời người khác, lại hay đứng ra bảo vệ người khác. Trước đây cô ta còn từng bị người ta mắng thẳng mặt vì đi can ngăn đánh nhau. Một phụ nữ nói chồng mình không tốt, cô ta tin thật, liền đến trách mắng người chồng kia, bị vợ chồng người ta đuổi ra khỏi nhà, làm trò cười cho mọi người."
"Mấy cô vợ thành phố chẳng ai ưa cô ta, nhưng cô ta vẫn thích bám lấy, còn nói mình thích gần gũi người có học thức, muốn được "xông hơi" văn hóa..."
Là "được giáo dục" văn hóa chứ.
Vợ thành phố...
Tô Chiêu Chiêu liền hỏi: "Cô ta sống ở đâu?"
Vương Xuân Hoa đáp: "Nhà cô ta ở cách đây hơi xa, gần nhà của Vu Huệ Tâm. Chồng cô ta là trưởng liên đội, cấp bậc chưa đủ, không được ở riêng một sân như chúng ta, phải ở chung một nhà ba gian với nhiều hộ khác, bếp còn phải dùng chung."
Có lẽ Chiêu Chiêu biết ai đã tiết lộ tin tức rồi.
Không đối xử tốt với cô thì thôi, lại còn giở trò sau lưng thế này, quá đáng quá rồi.
Quan hệ của Nghiêm Quang và Cố Hành cũng khá tốt, nếu chuyện này bị phát hiện ra, cô ta không sợ sẽ ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa hai người sao?
Là tiểu thư xuất thân từ gia đình tư sản, mà suy nghĩ lại thế này sao?
Tô Chiêu Chiêu không hiểu được suy nghĩ của Vu Huệ Tâm, mà Nghiêm Quang cũng không hiểu.
"Sao em lại làm như vậy?" Nghiêm Quang ngồi trên ghế sofa, đôi mắt nhìn thẳng vào người vừa bước vào.
Hôm nay, Vu Huệ Tâm xin nghỉ về thành phố, mang theo rất nhiều túi lớn túi nhỏ. Vừa bước vào nhà, chưa kịp đặt xuống thì đã nghe thấy câu hỏi của Nghiêm Quang.
Cô ấy ban đầu thấy vô lý, rồi lại có chút bực mình: "Em làm gì cơ? Em về trễ thế này mà anh cũng không đến đón em, anh yên tâm à?"
Cô ấy đặt đồ xuống rồi gọi Nghiêm Quang: "Anh xem bố mẹ em chuẩn bị bao nhiêu thứ tốt cho chúng ta này, ở cái nơi nhỏ bé này chẳng bao giờ mua được những thứ này đâu, anh mau lại xem đi."
Vừa nói, cô vừa đưa cho anh một hộp quà được đóng gói tinh tế: "Cái này là cho anh..."
Chưa nói dứt câu, Nghiêm Quang đã phẩy tay gạt hộp quà rơi xuống đất.
"Anh!" Vu Huệ Tâm tức giận trừng mắt nhìn anh: "Anh làm gì vậy?"
"Anh làm gì à? Anh phải hỏi em đang làm gì!" Nghiêm Quang chỉ vào những món đồ cô mang về, hộp nào hộp nấy đều được đóng gói cẩn thận, nhìn qua là biết không rẻ tiền, đến cả cấp trên cũng chưa chắc đã dùng được.
"Anh đã nói bao nhiêu lần rồi, chúng ta ở trong quân đội, phải chú ý đến ảnh hưởng, phải sống tiết kiệm giản dị. Nhưng em nhìn lại đi, nhìn những thứ trong nhà này đi, có cái gì là giản dị không?"
Vu Huệ Tâm giận đến thở gấp: "Anh nổi điên gì vậy? Em làm gì sai à? Ngày nào cũng ảnh hưởng, ảnh hưởng, em chưa đủ chú ý sao? Em đã rất chú ý rồi! Căn nhà này có gì mà sai? Chẳng lẽ nhà mình phải dán tường bằng đất vàng, mặc rách rưới thì mới là giản dị sao?"
Nói đến đây, Vu Huệ Tâm bật khóc: "Anh đi mà xem nhà em, rồi nhìn lại ở đây... Năm xưa còn nói sẽ cho em cuộc sống tốt đẹp, đây gọi là cuộc sống tốt đẹp gì đây, ngày xưa người hầu nhà em còn sống sướng hơn em bây giờ... hu hu."
Thấy cô khóc, lòng Nghiêm Quang lại mềm nhũn, anh thở dài: "Đừng khóc nữa, nếu em khóc thêm, Tiểu Văn sẽ nghĩ anh ức h.i.ế.p em mất."
"Anh đúng là đang ức h.i.ế.p em!" Vu Huệ Tâm vừa khóc vừa trừng mắt nhìn anh: "Anh thật vô lý! Anh thật vô cớ! Anh thật là quá đáng!"
"Anh không vô cớ đâu. Nói thật đi, chuyện vợ lão Cố vào làm ở hợp tác xã có phải là em nói với vợ trưởng liên đội Triệu không?"
Vu Huệ Tâm ngừng khóc một chút: "Em không biết, không rõ, không quan tâm. Đừng ó mà đụng cái có chuyện xấu là lại đổ vấy cho em, cô ấy vào làm ở hợp tác xã thì liên quan gì đến em?"
Nói xong, cô ấy bước vào phòng ngủ và "rầm" một tiếng đóng cửa lại.
Nghiêm Quang nhìn cánh cửa đóng lại, ánh mắt đầy suy tư: Nếu không liên quan đến em, sao em lại biết đây là "chuyện xấu" mà người ta đổ cho em chứ?