Xuyên Làm Mẹ Hai Con: Thủ Trưởng, Vợ Anh Dắt Con Đến Tìm Rồi!

Chương 83

Không mang theo bọn trẻ sao?

Vậy là chuẩn bị cho thế giới của hai người, một buổi hẹn hò ư?

Nghĩ đến đây, Tô Chiêu Chiêu cảm thấy phấn khích, lớn đến thế này rồi mà cô chưa từng có một buổi hẹn hò chính thức nào cả.

"Vậy thì thứ Bảy em nghỉ nhé."

Cố Hành gật đầu: "Được, anh sẽ xin nghỉ phép trước."

Hôm nay nhà tắm mở cửa, sau khi tan làm, hai người không vội đi ngay mà đợi hai đứa trẻ tập xong về rồi cùng đi.

Tô Chiêu Chiêu chuẩn bị sẵn hai chậu, một chậu đựng khăn tắm, xà phòng, và quần áo sạch để thay sau khi tắm, chậu còn lại mang theo vé tắm và hộp cơm, định tắm xong sẽ ăn ở nhà ăn.

Chuẩn bị xong thì Cố Tưởng và Cố Niệm cũng đã về.

"Hôm nay nhà tắm mở cửa, nên cô giáo cho chúng con về sớm."

Cả nhà cầm chậu bước ra cửa.

Giờ này đi nhà tắm thì cũng bớt đông hơn, vào đến nơi là tìm được ngay vòi nước trống.

Tô Chiêu Chiêu gội đầu, mỗi lần đi nhà tắm đều phải gội đầu, vì ở nhà không tiện bằng.

Cố Niệm đứng bên cạnh cô, đang vật lộn với mái tóc của mình. Tô Chiêu Chiêu thấy vậy, liền kéo con gái lại, đứng phía sau giúp cô bé xoa xà phòng và gội đầu.

Mái tóc dài của Cố Niệm được tết gọn, buông xuống trước ngực, trông rất xinh đẹp.

"Mẹ ơi, hóa ra tóc có thể bán lấy tiền."

Tô Chiêu Chiêu hỏi một cách thờ ơ: "Con nghe ai nói thế?"

"Bạn con trong lớp nói. Tóc của bạn ấy còn dài hơn tóc con trước đây, nhưng giờ chỉ đến tai thôi."

Tô Chiêu Chiêu hỏi tiếp: "Vậy con biết chuyện đó rồi thì định làm gì?"

Cố Niệm cười ngây ngô: "Sau này nếu con cắt tóc, con cũng sẽ bán lấy tiền."

Tô Chiêu Chiêu đáp: "Con có thể bán tóc sau khi cắt, nhưng không được cắt tóc chỉ vì muốn tiền. Tóc của chúng ta rất đẹp mà, không nên cắt tùy tiện như vậy. Cần gì thì cứ nói với ba mẹ, ba mẹ sẽ mua cho."

"Ồ, hihi." Cố Niệm cười đáp lại, rồi hỏi: "Mẹ ơi, tóc mẹ cắt trước đây đâu rồi?"

Tô Chiêu Chiêu giữ bình tĩnh, nói không chớp mắt: "Tiệm cắt tóc đã lấy rồi."

Cố Niệm nghĩ "lấy" nghĩa là mẹ đã bán cho tiệm cắt tóc, nên rất vui.

Nếu mà bị ai đó nhặt mất, thì đúng là lỗ to rồi.

Tắm xong bước ra, Cố Hành cùng Cố Tưởng đã đứng đợi bên ngoài.

"Đi thôi, đến nhà ăn."

"Được." Cố Hành đáp nhẹ nhàng, ánh mắt dừng lại trên gương mặt của cô.

Lúc này, cô vừa mới tắm xong, khi lại gần có thể ngửi thấy mùi hương nhẹ nhàng tỏa ra từ cơ thể cô, đó là mùi của xà phòng.

Trên khuôn mặt cô thoáng hiện một lớp hơi nước mỏng, đôi má ửng hồng, mái tóc ướt ngoan ngoãn dán sát sau tai, chỉ có vài lọn tóc nghịch ngợm, trượt ra khỏi tai và buông xuống bên má đỏ ửng của cô.

Cố Hành không kìm được mà giơ tay ra, nhưng ngay lập tức thu lại, vì nghĩ rằng mình đang ở ngoài.

Tô Chiêu Chiêu nhìn thoáng qua bàn tay anh vừa giơ lên rồi hạ xuống, định làm gì vậy?

Ngay lúc đó, một giọt nước từ đuôi tóc cô rơi xuống chiếc áo sơ mi trắng, lan rộng dần, làm ướt một mảng áo, chỗ vải ướt dính chặt vào da trên xương quai xanh của cô.

"Tóc em chưa khô." Giọng Cố Hành hơi khô khan.

Tô Chiêu Chiêu sờ vào đuôi tóc: "Em sợ các anh đợi lâu nên vội vàng ra ngoài, không sao đâu, lát nữa khô thôi."

Cố Hành cởi áo sơ mi bên ngoài, tiến lên một bước và khoác lên vai cô: "Mặc vào đi."

Tô Chiêu Chiêu khó hiểu: "Em đâu có lạnh?"

"Đừng để áo bị ướt."

Ướt áo của em hay áo của anh thì có khác gì nhau đâu, cũng đều ướt cả mà?

Tô Chiêu Chiêu cúi đầu nhìn một chút, rồi bỗng nhiên hiểu ra.

Mặt cô đỏ bừng, chỉ có vài giọt nước nhỏ xuống áo thôi, có nhìn thấy gì đâu?

Nhưng cô vẫn ngoan ngoãn khoác áo của anh vào, thầm nghĩ, may mà anh mặc áo ba lỗ bên trong, nếu không mặc, xem anh định cởi sao.

Cả nhà không ăn ở nhà ăn, mà mang cơm về nhà.

Khi về đến cửa nhà, họ gặp Vương Xuân Hoa và chính ủy Chu.

"Ôi, áo khoác ngoài của cô là của đoàn trưởng Cố nhỉ?" Vương Xuân Hoa hỏi.

Áo sơ mi của Cố Hành cũng là màu trắng, rất dài, chỉ cần chú ý một chút là có thể nhận ra.

Dọc đường về, không ít người cũng liếc nhìn Tô Chiêu Chiêu vài lần.

Tô Chiêu Chiêu đáp: "Trời hơi lạnh."

"Đúng thế, dạo này sáng tối chênh lệch nhiệt độ lớn. Đoàn trưởng Cố thương vợ thật, bản thân chỉ mặc áo ba lỗ, còn áo sơ mi thì cho cô mặc."

Tô Chiêu Chiêu bị lời nói ấy làm đỏ mặt.

Cố Hành nghiêm túc giải thích: "Cô ấy sức khỏe yếu, không chịu được lạnh."

Nội tâm Tô Chiêu Chiêu kêu gào: Đúng thế, tôi chính là không chịu nổi vài giọt nước này.

Khi cả nhà vào trong, Vương Xuân Hoa lườm chính ủy Chu: "Ông xem người ta kìa?"

Chính ủy Chu không hiểu: "Xem người ta làm gì?"

Vương Xuân Hoa đáp: "... Ý tôi là ông học hỏi đoàn trưởng Cố một chút."

Chính ủy Chu càng thấy khó hiểu: "Bà cũng lạnh à? Nếu lạnh thì vào nhà lấy áo mặc đi, đang ở trước cửa nhà, bà còn muốn tôi cởi áo cho bà à?"

Vương Xuân Hoa tức tối xua tay: "Thôi, không nói được với ông, nói với ông làm gì? Ông chẳng hiểu gì cả!"

"Nhìn bà kìa, lại giận rồi, quá vô lý."

Vương Xuân Hoa: "… Tôi có bệnh đấy, được chưa!"

"Vậy thì để tôi đưa bà đến trạm y tế."

"… Biến!"



Về đến nhà, Tô Chiêu Chiêu cởi áo sơ mi của Cố Hành ra, trên áo có vài vệt nước. Cô lắc áo vài cái rồi đưa cho Cố Hành: "Anh có muốn mặc lại không?"

Cố Hành đưa tay cầm lấy cổ áo, nhận chiếc áo vẫn còn ấm hơi cô từ tay cô.

Sau đó, anh không nhanh không chậm mặc áo vào, nhưng không cài cúc, cứ để áo mở hờ.

Chiếc áo dán vào cơ thể anh, vẫn còn thoang thoảng hơi ấm của cô.

Cố Hành cảm thấy trong lòng dâng lên một cơn nóng rạo rực, cơ thể như có luồng nhiệt muốn bùng phát.

"Ăn cơm thôi." Giọng anh trầm xuống.

Ăn cơm xong, Cố Tưởng và Cố Niệm vào phòng làm bài tập. Còn khá sớm nên Tô Chiêu Chiêu và Cố Hành ngồi thư thả.

Chiếc ghế bập bênh được kê ra trước cửa phòng khách, Tô Chiêu Chiêu ngồi lên ghế, vừa đợi tóc khô, vừa tiếp tục đan áo len.

Cố Hành cầm một quyển sách để đọc, nhưng tâm trí anh không đặt ở cuốn sách, thi thoảng lại đưa mắt nhìn về phía Tô Chiêu Chiêu đang ngồi đan áo len trên ghế bập bênh.

Ban đầu, Tô Chiêu Chiêu không nhận ra, nhưng sau vài lần anh nhìn cô, cô bắt đầu để ý.

Tô Chiêu Chiêu cảm thấy mặt mình nóng lên, tai cô cũng bắt đầu đỏ ửng.

Trong lòng cô bỗng dâng lên một cảm giác mơ hồ, tối nay có vẻ không giống như mọi ngày.

Chín giờ, Tô Chiêu Chiêu đứng dậy đi ra ngoài đánh răng rửa mặt.

Sau khi rửa mặt xong, cô quay trở về phòng, đang định vào phòng ngủ thì gặp Cố Hành ở cửa, một người vào, một người ra.

Tô Chiêu Chiêu hơi né người qua, Cố Hành đi qua rất gần cô, chỉ cần cô ngẩng đầu là có thể chạm vào cằm anh.

Sự e thẹn bất ngờ khiến cô cúi đầu, không dám nhìn anh.

Cô vừa bước vừa âm thầm tự trách mình trong lòng, đúng là không có chí khí!

Khi đi ngang qua cô, Cố Hành khựng lại một chút, rồi từ từ bước qua.

Cố Hành đi rửa mặt.

Tô Chiêu Chiêu ngồi trước bàn trang điểm, thoa kem dưỡng da lên mặt, cổ và cả tay, cô bôi rất cẩn thận.

Khi Cố Hành rửa mặt xong, cô vẫn còn đang bôi kem.
Bình Luận (0)
Comment