‘Tách’ một tiếng, ánh đèn trong phòng khách tắt ngấm.
Cố Hành bước vào, xoay người đóng cửa phòng ngủ và cài chốt.
Cả hai đều không nói lời nào, Cố Hành bước vào gian trong, những âm thanh ‘sột soạt’ vang lên, đó là tiếng anh đang thay đồ ngủ.
‘Két’ một tiếng, anh mở cửa tủ quần áo.
Tô Chiêu Chiêu cảm thấy tim mình đập thình thịch ngày càng mạnh.
Dù có bôi kem chậm đến đâu, cũng đến lúc bôi xong, cô cuối cùng cũng đứng dậy, chần chừ bước vào gian trong.
“Tắt đèn đi, em muốn thay đồ ngủ.” Cô nói.
‘Tách’, Cố Hành kéo công tắc tắt đèn.
Tô Chiêu Chiêu ngồi ở cuối giường, quay lưng về phía anh, từ từ tháo từng nút áo sơ mi, cởi bỏ chiếc áo, để lộ chiếc áo hai dây bên trong.
Trong phòng tối tăm, không thể nhìn rõ mọi thứ, chỉ có thể thấy đường nét mảnh mai của vòng eo và cánh tay cô khi cởi áo.
Một vệt ánh trăng thanh mảnh len qua kẽ hở giữa rèm cửa và màn che, nhẹ nhàng chiếu lên đôi vai trần mượt mà của cô, ánh lên những đường cong quyến rũ khiến người ta xao xuyến.
Cố Hành muốn nhìn nữa.
Nhưng ngay sau đó, cô đã mặc đồ ngủ vào, che kín từ đầu đến chân.
Cố Hành cảm thấy trống trải trong lòng, không hiểu vì sao lại phải mặc đồ ngủ.
Tô Chiêu Chiêu nằm xuống giường.
Trong khoảnh khắc đó, trong lòng cô vẫn đang đấu tranh, Chiêu Chiêu A và Chiêu Chiêu B đang quyết chiến với nhau, Chiêu Chiêu A: Tiến lên! Tấn công đi, giành quyền chủ động!
Chiêu Chiêu B: Nhưng tôi sợ quá…
Chiêu Chiêu A: Sớm muộn gì cũng có ngày này, đã muốn lâu như vậy rồi, ngại ngùng cái gì?
Chiêu Chiêu B: Sợ…
Chiêu Chiêu A: Nếu người ta tấn công trước, thì tuyệt đối không được rút lui!
Chiêu Chiêu B:...Được thôi.
Tiến lên nào!
Tô Chiêu Chiêu nằm trên giường với vẻ mặt quyết tâm, hai tay đan vào nhau đặt lên bụng.
Một lúc sau.
Ơ?
Không có động tĩnh gì?
Đúng lúc cô mở mắt ra, Cố Hành đã lật người đè lên cô.
“!”
Giờ cô nên nhắm mắt lại hay mở tiếp đây?
Hơi thở của người đàn ông bao quanh cô như một ngọn lửa, Tô Chiêu Chiêu không tự chủ mà nhắm mắt lại.
Cô cảm nhận được đôi môi anh chạm lên trán cô, sau đó là má, tai, cổ...
“Phì!”
Cố Hành ngẩng đầu lên.
Tô Chiêu Chiêu cắn môi dưới, “Xin lỗi, anh tiếp tục đi... chỉ là có chút nhột.”
Giống như chú cún nhỏ cọ cọ vào cổ cô vậy.
Anh có biết làm không nhỉ?
Tô Chiêu Chiêu tuy chưa có kinh nghiệm thực tế, nhưng lý thuyết thì rất chắc chắn, những thứ nên xem và không nên xem cô đều lén xem qua rồi.
Về điểm này, cô nghĩ mình có lẽ nhỉnh hơn Cố Hành một chút.
Giọng Cố Hành khàn khàn, “Ngày mai anh sẽ cạo râu.”
“Ừ.”
Rồi Cố Hành hỏi tiếp, “Cơ thể em ổn chứ?”
Tô Chiêu Chiêu: “...Nếu anh hỏi như vậy, em sẽ nói là không ổn.”
Người phụ nữ thẹn thùng thì đều sẽ nói không ổn!
Anh khẽ cười rồi tiếp tục.
Anh một tay chống trên gối, tay kia nắm lấy vai cô, bao trùm lấy cô.
Anh từ từ thăm dò, tay luồn vào trong từ vạt dưới, bàn tay anh thô ráp, nhưng Tô Chiêu Chiêu không thấy khó chịu, ngược lại, cô cắn môi trước những cái vuốt ve thô ráp đó.
Nhịp thở của cả hai trong bóng tối ngày càng nặng nề.
Trong hoàn cảnh này, Tô Chiêu Chiêu chợt nghĩ anh vẫn chưa hôn cô.
Chẳng lẽ người thời này không hôn môi?
Hay là anh không biết?
Khi anh lại cắn vào tai cô, cô quay đầu, cắn nhẹ môi anh.
Chỉ là cắn nhẹ một cái, rồi buông ra.
Như thể vô tình.
Cố Hành ban đầu ngẩn ra, rồi thử hôn cô.
Nhẹ nhàng, rồi lại áp lên, cọ sát.
Tô Chiêu Chiêu khẽ ngửa đầu đón nhận, để anh từng chút một thăm dò, học hỏi.
Đón nhận sự cuồng nhiệt của anh.
Một người giàu lý thuyết, nhưng kinh nghiệm thực chiến bằng không, trong lòng không ít lần tưởng tượng.
Một người có kinh nghiệm nhưng rất ít, gần như không có, lại còn bỏ mất một đoạn thời gian rất lâu rồi...
Từ sự thăm dò chậm rãi, dần trở nên gấp gáp, thô bạo, không thể kìm chế.
Anh nhớ cơ thể cô không tốt, nên vẫn cố gắng kiềm chế bản thân.
Tô Chiêu Chiêu cảm thấy mình giống như một con thuyền nhỏ trôi dạt trên sóng biển, bị những cơn sóng dữ dội cuốn tới cuốn lui.
Cô không thể làm gì khác, chỉ biết bám lấy anh, để không bị những cơn sóng dữ làm lật thuyền.
Bên ngoài cửa sổ, cả mặt trăng cũng xấu hổ trốn sau đám mây.
Đêm đã khuya.
Không biết bao lâu đã trôi qua, Tô Chiêu Chiêu chỉ biết mình mệt đến mức không muốn cử động ngón tay nào, mắt nhắm hờ, nửa ngủ nửa tỉnh.
Cố Hành ôm cô vào lòng thở dốc.
Một lúc sau, anh buông cô ra, lật người xuống giường, mở cửa bước ra ngoài.
Khi anh quay lại, Tô Chiêu Chiêu đã ngủ, anh lên giường nằm xuống, đưa tay kéo cô vào lòng.
Không nghi ngờ gì nữa, sáng hôm sau, Tô Chiêu Chiêu dậy muộn.
CÔ nằm trên giường nhớ lại chuyện tối qua, ôm chăn lăn lộn trên giường, trong lòng ngập tràn hạnh phúc.
Thì ra cảm giác đó là như vậy...
Rồi cô vui quá hóa buồn, “Ôi trời ơi, cái lưng của tôi…”
Người đàn ông khỏe mạnh cũng là một nỗi khổ!
Tô Chiêu Chiêu vừa đau lưng vừa mỏi vai, đứng dưới giường, cô cảm thấy đôi chân mình run run, một lúc sau mới thích nghi được.
Khi cô mặc quần áo bước ra, Cố Hành vừa đẩy cửa bước vào cùng hai đứa trẻ.
Tay anh còn cầm hộp cơm, họ đã ra ngoài tập thể dục xong và tiện thể mua luôn bữa sáng ở nhà ăn.
“Dậy rồi à.” Cố Hành hỏi.
“Ừm.” Tô Chiêu Chiêu nhìn trời nhìn đất nhưng không dám nhìn anh.
“?”
Cố Hành tưởng cô đang giận.
Tối qua cô bảo anh dừng, nhưng anh không dừng.
“Em không khỏe à?” Anh ghé lại gần hỏi.
Sau một đêm, mối quan hệ giữa hai người lập tức trở nên thân mật hơn nhiều.
Tô Chiêu Chiêu: “...Đau lưng.”
Hai từ này thốt ra từ miệng cô, như thể cô đang làm nũng.
Cố Hành: “Vào phòng, anh xoa bóp cho em.”
“Được!”
Có người làm máy mát xa miễn phí, không dùng thì phí.
“Cố Tưởng, Cố Niệm, hai con tự ăn đi, ăn xong tự đi học.”
Cố Tưởng và Cố Niệm: “...”
Nhìn bố mẹ vào phòng.
“Mẹ bị sao vậy?”
“Không biết nữa. Chắc có chuyện gì cần bàn. Mau ăn đi, lát nữa Tiểu Quân gọi chúng ta đấy.”
Trong phòng ngủ, Tô Chiêu Chiêu ôm gối nằm sấp trên giường, chờ Cố Hành xoa bóp.
Một lúc sau vẫn không thấy động tĩnh gì, “Mát xa đi chứ!”
Cố Hành rời mắt khỏi vòng eo thon thả của cô, ngồi xuống bên giường, đưa tay lên, đặt lên eo cô.
Cố Hành bỗng nhớ tới một từ: “Không đầy một nắm.”
Bàn tay anh khô ráo và mạnh mẽ, lực mát xa vừa đủ.
Tô Chiêu Chiêu thoải mái thở dài một tiếng, còn thích hơn cả ghế mát xa 20 đồng một lần ở trung tâm thương mại.
Cô thoải mái, nhưng với Cố Hành thì đó lại là một sự dày vò.
Đặc biệt là những tiếng thở dài thoải mái của cô khiến anh tâm trí rối bời, cả người nóng bừng, chỉ muốn đến tối thật nhanh.
Mát xa một lúc, Cố Hành dừng tay, “Đỡ hơn chưa?”
Tô Chiêu Chiêu ngồi dậy vươn vai, xoay người một chút, “Đỡ nhiều rồi.”
“Đỡ rồi thì tốt, nếu vẫn không khỏe thì nghỉ ở nhà.”
Tô Chiêu Chiêu lắc đầu, “Không nghỉ đâu, em bảo đỡ rồi mà.”