Xuyên Nhanh Công Lược: Định Chế Boss Vai Ác Có Một Không Hai

Chương 479

Chương 479: Nàng dâu nuôi từ bé (55)

 

Ngày Lễ Thất Tịch, hầu hết mọi người ở Bắc Thần quốc đều thả hà đèn, hầu hết đều là những lời chúc và nỗi nhớ người yêu.

 

Nhưng Kỷ Ngôn Đình nhìn Tô Mộc viết ra mấy chữ lớn, vô cùng thận trọng bỏ vào trong hà đèn, khóe môi hắn co rút.

 

Tô Mộc nghiêng đầu, muốn nhìn xem hắn viết cái gì.

 

Kỷ Ngôn Đình ỷ vào ưu thế chiều cao, giơ tay không cho cô nhìn thấy.

 

"Ấu trĩ." Tô Mộc nhìn hành động của hắn, nhàn nhạt nói.

 

Kỷ Ngôn Đình bất đắc dĩ cười, gấp tờ giấy rồi bỏ vào trong hà đèn, sau đó cầm hà đèn trong tay cô, thắp sáng cả hai lên.

 

Sau khi hà đèn được thắp sáng, ánh nến in những bức tranh trên giấy đặc biệt rõ ràng.

 

Tô Mộc nhìn bức họa trên hà đèn trong tay mình, là cảnh Kỷ Ngôn Đình khi còn bé dắt cô đi học đường, còn có cảnh cô che chở cho hắn vì hắn ra mặt đánh đám người Nguyên Mập...

 

Từng cảnh từng cảnh, giống như tình tiết chuyện xưa, trên hà đèn nho nhỏ, hắn lại vẽ cẩn thận như thế.

 

Mà hà đèn trong tay Kỷ Ngôn Đình...

 

Hiển nhiên là cảnh hai người ở chung sau khi lớn lên.

 

Kỷ Ngôn Đình dắt Tô Mộc, hai người cùng ngồi xổm bên bờ sông đem hà đèn thả vào sông, hà đèn xoay tròn chảy xuôi về phía nơi xa.

 

Mà xa xa Tô Mộc nhìn thấy trên hà đèn của Kỷ Ngôn Đình có một hàng chữ nhỏ, nhưng quá xa, cô nhìn không rõ lắm.

 

Dựa theo đó miễn cưỡng có thể thấy rõ mấy chữ, Tô Mộc đại khái đoán ra là cái gì.

 

Cùng người thề ước, sống chết có nhau. Nắm lấy tay người, cùng nhau đầu bạc.

 

Đó là khi bọn họ còn bé, có một tiết học đường phu tử có cảm giác trong lòng, cùng một đám hài tử chia sẻ câu chuyện tình yêu thanh xuân của ông, cuối cùng đọc một câu như vậy, sau đó cho đám hài tử vô cùng cẩn thận kể lại câu này xuất phát từ 《 Kinh Thi 》 duy mỹ.

 

Trên đường về nhà, Kỷ Ngôn Đình nở nụ cười ngây thơ, sau khi nghiêm túc nói một câu với cô, còn đuổi theo Tô Mộc hỏi: "Niệm An muội muội, muội có nguyện ý không?"

 

Tô Mộc lúc ấy chỉ cho là hắn nhất thời hứng khởi, không để ý nhiều.

 

Nhưng...

 

Một câu này của hắn, cũng là nhiều năm như vậy.

 

Một trận gió nhẹ thổi qua, thổi đến đầu người tỉnh táo.

 

Tô Mộc lại bị Kỷ Ngôn Đình ôm vào trong ngực.

 

"Ban đêm gió lạnh, nàng chớ lại bệnh nữa." Kỷ Ngôn Đình nhẹ giọng cười nói, sau đó cho đem tóc bị thổi loạn trước trán của cô vén sau tai.

 

"Ừm." Tô Mộc cũng không giả bộ, tham luyến sự ấm áp trong ngực hắn, cũng mặc cho hắn ôm.

 

Dân chúng ven đường nhìn bộ dáng che chở của Kỷ Ngôn Đình, hâm mộ một phen, có người trêu ghẹo nói:

 

"Thừa tướng đại nhân, đây là phu nhân Thừa tướng sao? Hai người thật sự là ân ái."

 

"Đúng vậy, đúng vậy, Thừa tướng đại nhân đem phu nhân giấu kỹ thật nha, tất cả mọi người không biết Thừa tướng đại nhân đã thành thân rồi."

 

...

 

Mọi người đều biết, Kỷ Ngôn Đình không thê không thiếp, bên người ngay cả một nữ tử cũng không có, tối nay đột nhiên thấy hắn dắt một nữ tử cùng nhau vào ngày đặc biệt này đi ra thả đèn sông, nhu tình che chở như vậy, mặc cho ai nhìn cũng biết, tình yêu sâu đậm kia.

 

Dân chúng xung quanh trêu ghẹo, Kỷ Ngôn Đình cũng không tức giận, ngược lại cùng dân chúng nói ra.

 

Kỷ Ngôn Đình nói, đó gọi là một cái ủy khuất, nói cũng không phải hắn giấu nàng, mà là nàng luôn chạy loạn, để hắn một mình ở trong nhà chờ.

 

Dân chúng nghe xong, nhìn bộ dáng ủy khuất của Kỷ Ngôn Đình, nhao nhao cười nói, trong đó có một đôi vợ chồng già hỏi:

 

"Phu nhân, khi nào người thành thân với Thừa tướng đại nhân a?"

 

"Người cũng không biết, trong kinh có bao nhiêu nữ tử đều nhìn chằm chằm Thừa tướng đại nhân, nếu người không ở bên cạnh Thừa tướng đại nhân, không lo lắng ngài ấy sao?"

 

"Thừa tướng đại nhân đối xử với phu nhân như thế, sao có thể dễ dàng thay lòng đổi dạ? Lão bà tử ngươi, nói chuyện không được."

 

"Ta đây không phải chỉ muốn nhắc nhở phu nhân đây, lão già ngươi sao lại xuyên tạc ý tứ của ta như thế!?"

Bình Luận (0)
Comment