Editor: Tieen
Chương 485: Nàng dâu nuôi từ bé (61)
Cửu Thiên Tuế phát hiện ra rằng ký chủ thực sự bắt đầu thả bay mình.
Thế nhưng đem cửa hàng kinh thành đều ném cho Ảnh Nhất quản lý, sau đó vào một ngày khi Kỷ Ngôn Đình không chú ý, bỏ lại hắn còn đang chuẩn bị cho hôn lễ không lâu sau đó mà rời đi.
Đi rồi...
Kỷ Ngôn Đình xử lý Bắc Thần Diệc mấy ngày nay vừa về nhà, không nhìn thấy cô, mọi ngóc ngách trong phủ đều không có.
Cuối cùng nhìn thấy chiếc giường lạnh lẽo chỉ để lại một tờ giấy.
Con ngươi vốn ẩn chứa bão táp sau khi đọc xong tờ giấy, nhất thời tan thành mây khói.
Sau đó...
Sau khi Tô Mộc mất tích mấy canh giờ, Kỷ Ngôn Đình cũng không thấy.
Ảnh Thất quả thực hoảng hốt.
Đại nhân a, đại sự tạo phản này, ngài làm được một nửa, nói chạy liền chạy, bỏ lại đám người bọn họ phải làm sao bây giờ?
Rốt cuộc là tạo phản hay không đây!?
Ảnh Nhất cười duy nhất đoán được chân tướng Tô Mộc rời khỏi, nhìn Ảnh Thất vẻ mặt khổ sở, bắt đầu bắt tay vào việc thu thập tàn cục.
Khó có được lúc chủ tử tùy hứng, hết thảy kinh thành này, bọn họ đến giải quyết hậu quả đi.
Đồng thời, bên bờ hồ ở ngoại ô kinh thành.
Hồ này, từ kinh thành một đường chảy ra, truy tìm mà đi, vừa vặn là dòng sông ngày đó bọn họ thả hà đèn.
Tô Mộc xuống ngựa, vỗ vỗ ngựa, con ngựa tự mình tìm đất ăn cỏ, mà cô một thân trang phục màu đen cưỡi ngựa, đứng bên bờ sông chờ đợi Kỷ Ngôn Đình.
Phóng tầm mắt nhìn, chạm tới một vật nhỏ mắc kẹt dưới tảng đá ven hồ.
Đó là hà đèn.
Chất lượng hà đèn cũng không tệ lắm, đã phai màu, nhưng rất thần kỳ, bởi vì bị mắc kẹt dưới tảng đá, không chịu nhiều dãi nắng dầm mưa, ngoại trừ cũ nát một chút, còn có thể lờ mờ có thể thấy được bút mực phía trên.
Tô Mộc đi qua, khom lưng nhặt lên, lớp ngoài của hà đèn vừa chạm vào liền vỡ, lộ ra ánh nến đã sớm tắt cùng tờ giấy yên tĩnh nằm bên trong.
Tô Mộc nhẹ nhàng lấy tờ giấy ra.
Mở ra xem, là chữ viết của Kỷ Ngôn Đình:
"Đời đời kiếp kiếp, duy chỉ nàng ấy."
Tô Mộc cười nhạt, đem tờ giấy đặt trở lại trong hà đèn, thả hà đèn đi.
Nhìn chiếc hà đèn cũ nát kia trôi đi xa.
Không bao lâu liền nghe được một trận tiếng vó ngựa tới gần, Tô Mộc nhìn lại, nhìn thấy nam tử phong trần mệt mỏi mà đến.
Kỷ Ngôn Đình xa xa giục ngựa đến liền thấy được thân ảnh đứng bên bờ sông, bất quá ngắn ngủn mấy canh giờ không gặp, hắn lại cảm thấy qua mấy đời.
Một đường này hắn cũng không biết đang sợ cái gì?
Sợ nàng sẽ biến mất như vậy.
Càng sợ hắn sẽ không bao giờ gặp lại nàng nữa.
Tiêu sái xuống ngựa, trước tiên ôm nàng vào trong ngực.
"Bạch Niệm An, nếu nàng không tuân thủ hứa hẹn, ta sẽ cắt đứt chân nàng!"
Giọng của hắn có chút khàn khàn, còn mang theo run rẩy, có thể thấy được lòng hắn nóng nảy một đường chạy như điên đến đây.
Tô Mộc cười khẽ, chóp mũi ngửi thấy mùi hương mát lạnh quen thuộc, nhàn nhạt nói: "Ngươi phải có năng lực kia mới được."
"Là nàng nói, ta buông bỏ hết thảy tới tìm nàng, nàng liền cùng ta đi đến chân trời góc biển, không rời đi nữa."
"Ta đã rời đi khi nào?" Cô luôn ở đó.
Kỷ Ngôn Đình rầu rĩ cắn nhẹ trên cổ cô.
"Nàng chỉ lo kiếm tiền, thời gian dài nhất, ta nửa năm không gặp nàng, nàng gọi là ở bên cạnh ta?"
"Cho nên ngươi muốn đem Bắc Thần quốc này làm sính lễ cho ta?" Tô Mộc hỏi.
Kỷ Ngôn Đình: "..."
Nàng ấy biết tất cả.
Năm ngón tay lướt qua tóc sau gáy cô: "Nàng thích, ta sẽ lấy cho nàng, miễn là nàng ở lại với ta."
Thiên hạ này đều nằm trong kế hoạch của hắn, nhưng một Bắc Thần quốc không tính là gì?
Chỉ bằng Bắc Thần Diệc là một nam nhân nhớ thương nàng, điều này khiến hắn đặc biệt muốn hủy hoại Bắc Thần quốc.
Chẳng qua muốn đưa Bắc Thần quốc này cho nàng, thế nên hắn đã áp chế ý nghĩ này.