Chương 486: Nàng dâu nuôi từ bé (62)
"Ta thích kiếm tiền." Tô Mộc nghiêm túc nói.
Con ngươi Kỷ Ngôn Đình trầm xuống, lập tức lại nở nụ cười, tay ôm cô siết chặt.
"Nhưng hôm nay nàng thích nhất là ta."
Vì hắn bỏ lại tất cả ở Bắc Thần này, điều này còn không nói lên tầm quan trọng của hắn trong suy nghĩ của nàng sao?
"Ừm..." Cũng được, nhưng tình huống thật sự vẫn không nên nói cho hắn biết, tránh để hắn phát điên.
Trong kinh thành tuy rằng bởi vì Kỷ Ngôn Đình đột nhiên không thấy mà bối rối một phen, thế nhưng có đám người Ảnh Thất và Ảnh Nhất ở đây, vẫn là trấn trụ.
Bắc Thần Diệc cũng không hiểu sao lại một lần nữa nắm giữ lại quyền lực, mà Thừa tướng họa quốc kia lại không thấy đâu...
Thừa tướng không thấy đâu, không ai đề nghị lập Thừa tướng mới, Bắc Thần Diệc cũng biết, mặc dù bây giờ mình không hiểu sao tạm thời không có nguy hiểm đến tính mạng, nhưng quyền lực của Bắc Thần quốc vẫn ở trên tay Kỷ Ngôn Đình đang mất tích.
Mà sau đó hắn mới biết được, cùng mất tích, còn có tuyệt thế kỳ dị nữ tử Bạch Niệm An.
Kỷ Ngôn Đình cùng Tô Mộc đi đi dừng dừng, sau đó trở về Kỷ gia thôn một chuyến.
Phu thê Kỷ Thư vô cùng vui mừng khi thấy hai hài tử trở về.
Chuyện triều đình không có truyền ra ngoài, cho nên thôn nhỏ Kỷ gia thôn này rất khó biết được Kỷ Ngôn Đình mất tích đã lâu trong triều đình.
Nhưng thánh chỉ ban đầu hai người được tứ hôn đã lan truyền khắp Bắc Thần quốc.
Phu thê Kỷ Thư còn chờ đến ngày cưới, lên kinh chứng kiến hôn lễ của hai hài tử.
Nhưng hai hài tử lại còn hơn một tháng nữa là sắp tổ chức đại hôn, không có thông báo mà trở về thôn Kỷ gia, quả thực làm cho người ta kinh hỉ.
"Niệm An, Đình Nhi, sao các con về đây?" Kỷ Thư nghi hoặc nhìn hai đứa nhỏ.
"Cha nương, ta và Niệm An trở về thăm các người." Kỷ Ngôn Đình cười nói.
Tô Mộc gật đầu.
Phòng vẫn là căn phòng cũ nát trước kia, Kỷ Thư không chịu bỏ tiền sửa chữa, ngay cả phòng Tô Mộc ở lại trong trấn để cho bọn họ qua ở, hai người họ vẫn cố chấp muốn ở lại Kỷ gia thôn, ở trong căn nhà cũ này.
Người ngoài xem ra không hiểu, nhưng hai người cố chấp như thế, bất quá là trong lòng có một tín niệm bảo vệ căn nhà ban đầu của mình mà thôi.
"Hai người các ngươi, đến nhà trên trấn ở, nhà cũ các ngươi ở không quen." Buổi tối nấu cơm, Kỷ Thư cùng Kỷ Dung vội vàng bắt gà vịt trong nhà đến giết, muốn làm một bữa tiệc cho hai đứa nhỏ.
"Cha, khi còn bé con và Niệm An đã quen ở đây, hiện giờ vì sao ở không quen?" Kỷ Ngôn Đình xắn tay áo lên giúp Kỷ Thư.
Tô Mộc đi theo Kỷ Dung nhặt rau.
Nguyên Mập nhận được tin tức, mang theo một ít rượu ngon tới đây, ngược lại bị Kỷ Thư giữ lại ăn cơm.
"Ta nghe nói các ngươi đã trở lại, còn có chút không thể tin được, hai người các ngươi, hiện giờ chính là kim đồng ngọc nữ của Kỷ gia thôn chúng ta, hôn nhân Hoàng thượng đích thân ban tặng. Lúc này các ngươi trở về, có phải định ở nhà làm một hôn lễ trước hay không? Cái này cứ giao cho Nguyên Mập ta, ta báo cho mọi người trong thôn biết tin tức, làm cho nhà các ngươi vô cùng náo nhiệt."
"Chúng ta..."
"Chúng ta đang có ý này, như vậy liền phiền toái ngươi, Nguyên Mập." Kỷ Ngôn Đình ở dưới bàn cầm tay Tô Mộc, cắt ngang lời cô muốn giải thích.
Lời nói của Nguyên Mập có thể nói chính là con sâu trong lòng Kỷ Ngôn Đình.
Cho tới nay hắn đều muốn danh chính ngôn thuận, cái này không phải vừa vặn sao?
Tô Mộc nhìn ánh mắt u oán của hắn, có chút buồn cười.
Thôi...
Tiểu tâm tư này của hắn, cứ để hắn làm đi.
Cô không coi trọng những lễ tiết này, hắn lại muốn cho tất cả mọi người biết được, nử tử này là của hắn.
Kỷ Ngôn Đình thấy cô đồng ý, trong lòng cao hứng, cùng Nguyên Mập uống rượu cũng tận hứng.
Tô Mộc cùng Kỷ Dung ăn no, liền ngồi sang một bên nói chuyện phiếm, Kỷ Thư Nguyên Mập cùng Kỷ Ngôn Đình ba nam nhân uống rượu, trò chuyện chuyện thành thân.