Xuyên Nhanh Công Lược: Định Chế Boss Vai Ác Có Một Không Hai

Chương 487

Chương 487: Nàng dâu nuôi từ bé (63)

 

Niệm An, mấy năm nay khổ ngươi." Kỷ Dung vô cùng cảm kích đối với chuyện này.

 

"Bá mẫu, không vất vả." Cô chỉ tiện mang đến cho hắn một chỗ ở, cho hắn ăn cơm, thật sự không vất vả.

 

"Hai hài tử các ngươi, cũng coi như khổ tận cam lai, nhớ tới khi còn bé, Đình Nhi cứ thích dính lấy ngươi, tuyệt không giống bộ dáng ca ca..." Kỷ Dung nói đến chuyện hai đứa nhỏ khi còn bé, cảm khái rất sâu.

 

Tô Mộc liền lẳng lặng nghe Kỷ Dung nói.

 

"Niệm An, ngươi và Đình Nhi, nhiều năm như vậy, cần phải sớm sinh hài tử chút." Kỷ Dung nói xong, đột nhiên liền toát ra một câu như vậy.

 

"Nếu là muốn sinh nhi tử, hai người các ngươi còn phải cố gắng, năm đó ta..." Kỷ Dung nói về bí kíp sinh con trai mình.

 

Chuyện của nử tử với nhau, Kỷ Dung nói đến vô cùng tự nhiên, một chút cũng không bởi vì là chuyện của hai phu thê mà thẹn thùng.

 

Tô Mộc: "..."

 

Cô và Kỷ Ngôn Đình ngoại trừ hôn ôm ấp, thật sự chuyện gì cũng không có.

 

"Sợ là hai đứa nhỏ các ngươi chịu khổ quá nhiều, thân thể còn phải dưỡng dưỡng."

 

"Kỷ bá mẫu, thân thể hai chúng ta rất tốt."

 

"Ngươi từ nhỏ đã biết y thuật, bệnh đau nhỏ ta ngược lại không lo lắng, có một số việc ngươi còn nhỏ không hiểu, vẫn là chờ ngày mai ta phái người đến kinh thành mang nhân sâm về đây, bổ sung cho Đình Nhi..."

 

Tô Mộc: "..."

 

Cuối cùng Kỷ Dung nói đến có chút mệt mỏi, đi thu thập phòng khi còn bé cho Tô Mộc, trải chăn mềm mại.

 

Tô Mộc cùng Kỷ Dung đi nghỉ ngơi trước, lưu lại ba nam nhân ở trong viện còn uống rượu.

 

Uống rượu đến khuya mới tận hứng.

 

Kỷ Ngôn Đình đem Nguyên Mập say đến rối tinh rối mù đưa về nhà, chính mình về đến nhà tắm nước lạnh xong, mang theo mùi rượu còn lưu lại lên giường.

 

Một tay ôm Tô Mộc đang ngủ trên giường.

 

Giường này rất nhỏ, hai người nằm ở bên trên, ngay cả xoay người cũng khó, Tô Mộc cơ hồ nửa người đều hắn lót nằm.

 

Kỷ Ngôn Đình nhìn gương mặt hồng nhuận của cô, nằm ngủ yên tĩnh, nhẹ nhàng hôn lên trán cô, mặt mày, mũi, cuối cùng rơi vào đôi môi kiều diễm kia.

 

Mùi rượu cùng với sự ngọt ngào của nàng, Kỷ Ngôn Đình uống rượu cũng chưa từng say giờ phút này có chút say.

 

Bàn tay ôm eo nhỏ bé của cô có chút không thành thật, nhéo nhéo.

 

Tô Mộc đã tỉnh khi hắn hôn nhẹ, chỉ là lười để ý tới hắn, nhưng bàn tay ấm áp nắm lấy eo cô, đi xuống phủ lên mông cô, nâng người cô lên, cả người liền bị ép nằm sấp trên người hắn.

 

Hai người dán chặt vào nhau, cô có thể cảm nhận rõ ràng vật sưng nóng rực của hắn nhanh chóng đứng sừng sững, đâm vào bụng cô.

 

Đôi mắt đẹp khẽ mở ra, chống lại đôi mắt mang theo trêu chọc của hắn.

 

Hắn khẽ g*m c*n môi cô thầm câm nói: "Tỉnh rồi?"

 

"Kỷ." Môi Tô Mộc bị hắn cắn một cái, hắn biết được lực độ, không có cắn rách da, nhưng bất thình đau đớn vẫn làm cho Tô Mộc hít sâu một hơi.

 

"Ngươi say rồi." Tô Mộc chống vào lồng ngực hắn, muốn lật người hắn xuống, nhưng cánh tay hắn giữ eo cô, khiến cô không dùng được lực.

 

"Niệm An muội muội... Ta không say." Trong mắt hắn có ánh nến lờ mờ lóe lên, nhìn Tô Mộc, hết sức chân thành.

 

"Niệm An muội muội, ta khó chịu..." Vẻ mặt hắn có chút ủy khuất, còn giật giật thân thể, để cho Tô Mộc cách quần áo cảm nhận được xúc cảm nóng rực kia.

 

"Kỷ Ngôn Đình!" Tô Mộc cắn răng nói.

 

Kỷ Ngôn Đình nhìn gương mặt giận dữ của cô, đặc biệt sinh động, khẽ cười.

 

"Niệm An... Niệm An..." Hắn xúc động gọi tên cô, muốn chiếm dụng từng tấc của cô.

Nóng rực càng lúc càng nóng, Tô Mộc nhìn khóe mắt hắn đã có chút ửng đỏ, hiển nhiên nghẹn đến khó chịu.

Bình Luận (0)
Comment