Chương 822: Nữ binh đặc chủng (56)
Tô Mộc cử động, y tá lập tức nhận ra, nhanh chóng đi tới xác nhận cô thật sự tỉnh.
Chỉ một lúc sau, bác sĩ đến kiểm tra, cha mẹ Nam gia, Cố gia, tư lệnh và nữ binh Tuyết Hồ đều lần lượt đến phòng bệnh.
Phòng bệnh trong lúc nhất thời chật kín người.
Bác sĩ nhìn thấy đây đều là những chiến sĩ cấp cao, không thể mắng, vì vậy sau khi kiểm tra cho Tô Mộc xác nhận cô không có vấn đề gì, ông rời đi.
"Con gái..." Ngay khi mẹ Nam nói, nước mắt cứ tuôn rơi.
Cha Nam nhìn Tô Mộc, ánh mắt tràn đầy vui mừng, nhưng vẫn nghiêm túc nói: "Tỉnh lại là tốt rồi."
Con gái duy nhất của bọn họ vẫn còn sống.
Ban đầu, mất con trai, bọn họ đã chuẩn bị tinh thần để mất con gái mọi lúc, nhưng khi đến rất gần với thời điểm đó.
Bọn họ mới biết, bọn họ không thể chịu đựng nỗi đau mất mát này.
Cho nên con gái tỉnh dậy...
Thật tốt.
Cha mẹ Cố gia và Cố Thành Phong an ủi vài câu, tư lệnh nói cho Tô Mộc biết Lão Quỷ đã bị bắt, công lao của cô đã được ghi vào quân công, cô cứ dưỡng thương cho tốt, sau đó trở về quân đội khi thân thể hoàn toàn hồi phục.
Nói đến trở về quân đội, cha Nam mím môi, muốn nói một câu "Để nói sau." nhưng cuối cùng vòng một vòng và quay trở lại.
Đây là sức mệnh và ý thức trách nhiệm của Nam gia, cống hiến hết mình cho đất nước, cho dù kết quả là bây giờ bọn họ không thể chịu đựng được, cũng phải chịu đựng!!!
Ý thức trách nhiệm và sứ mệnh như vậy khiến ông không thể nói ra ba từ đó.
Con gái không chỉ là con gái của bọn họ...
Sau khi tư lệnh và Cố gia cùng các nữ binh Tuyết Hồ an ủi một phen, lần lượt rời đi, để lại cha mẹ Nam gia.
Mẹ Nam hỏi han, sợ cô chỗ này chỗ kia không thoải mái, trong khi cha Nam ngồi ở bên cạnh quan sát, im lặng, nhưng ánh mắt của ông vững vàng dừng trên người Tô Mộc.
"Con muốn ăn cái gì? Nói với mẹ, mẹ sẽ nấu cho con." Mẹ Nam cẩn thận hỏi.
"Ăn cháo đi." Cha Nam thay Tô Mộc làm chủ.
Mẹ Nam gật đầu: "Được, ăn cháo, ăn cháo rất tốt, mẹ về hầm chút cháo thịt cho con."
Mẹ Nam rời đi, chỉ có cha Nam ngồi lại, cha Nam vẫn không lên tiếng, trong tay cầm một tờ báo trông chừng cô.
Tô Mộc nhắm mắt nghỉ ngơi, cô có thể cảm nhận được ánh mắt lo lắng của cha Nam thỉnh thoảng rơi vào trên người cô.
Cha mẹ Nam rất yêu thương nguyên chủ.
【 Thực sự, con cái trên đời rất khó để trả nợ cho tấm lòng của cha mẹ. 】 Cửu Thiên Tuế cảm khái.
Tô Mộc không trả lời, mà hỏi Cửu Thiên Tuế.
"Hệ thống, tình trạng của Trình Lạc thế nào?"
Cô vừa tỉnh lại, biết hiện tại đã là ba năm sau, cũng không rõ tình huống.
【 Chết rồi. 】 Cửu Thiên Tuế định trêu chọc Tô Mộc.
"Thay đổi lớn trong thế giới nhiệm vụ là gì?" Cô hoàn toàn không bị lay động bởi những lời của Cửu Thiên Tuế.
【 Ký chủ, cô thật không thú vị. 】
"Giống mi."
Cửu Thiên Tuế: 【 !? 】
【 Không, chúng ta không giống nhau. 】
Hệ thống nó đáng yêu lương thiện thú vị như vậy, sao có thể giống ký chủ khuôn mặt như tảng băng trôi chứ?
"Nói."
【 Ta không. 】 Cửu Thiên Tuế cự tuyệt.
"Điều 32 trong nhiệm vụ định chế độc nhất vô nhị, hệ thống có trách nhiệm thông báo cho ta về thông tin thế giới nhiệm vụ và thông tin đối tượng nhiệm vụ."
【 Luôn có mấy ngày hệ thống tâm trạng không tốt, không, muốn, nói! 】
"Nếu hệ thống cự tuyệt thông báo, thì hệ thống sẽ bị trừ 5 điểm thành tựu." Tô Mộc tiếp tục không nóng không lạnh nói.
Cửu Thiên Tuế: 【 !? 】
【 Ký chủ, cô vừa mới hỏi cái gì? Tình trạng của Trình Lạc có phải không? Trình Lạc bây giờ sống rất tốt luôn. 】
Ngay lập tức trả lời câu hỏi của Tô Mộc một cách tích cực với giọng điệu nịnh nọt.
Trừ điểm thành tựu của nó!
Không có khả năng!