Editor: Tieen
Chương 821: Nữ binh đặc chủng (55)
Ba năm sau.
Phòng bệnh cao cấp của bệnh viện quân khu.
Đưa mắt nhìn toàn là màu xóa.
Trong khoảng không trắng xóa này, một khuôn mặt nằm ngủ yên tĩnh dường như chẳng liên quan gì với thế giới, chỉ im lặng như vậy, sắc mặt trắng bệch, hai mắt nhắm nghiền, môi khô, không hề phát ra tiếng động.
Đây chính là Tô Mộc, người đã hôn mê ba năm.
Sau khi cô đuổi theo Trình Lạc và nhảy khỏi cầu, ban đầu cô nghĩ rằng mình có thể bắt được hắn, nhưng sau khi rơi xuống sông, cô đã bị dòng sông chảy xiết trong lúc tìm hắn cuốn trôi, đầu cô đập vào tảng đá, trước mắt tối sầm, bất tỉnh.
Sau đó, cô rơi vào bóng tối.
Cô vẫn tiếp tục chạy trong bóng tối, như thể có thứ gì đó đang đuổi theo phía sau, cô chỉ có thể tiếp tục chạy về phía trước, mới có thể sống lâu hơn một chút.
Không biết chạy bao lâu, mắt cô đột nhiên sáng lên, trước mặt có cát vàng, trong bụi bặm nghe thấy tiếng vó ngựa.
Từ xa, nhìn thấy một bóng dáng tiêu sái trên lưng ngựa lướt qua.
Đó là một nử tử anh hùng, theo sau là ba nam nhân, một người ôn tồn lễ độ, một người vẻ mặt vô cảm, một người như ánh mặt trời sáng chói...
Sau đó, cảnh tượng thay đổi, cô dường như nghe thấy ai đó nói chuyện.
"Đất nước sắp diệt vong, một Uyển Nhi đã có thể cứu đất nước và nhân dân khỏi nước lửa, vấn đề này không cần phải thảo luận lại, đây là trách nhiệm của Uyển Nhi, nàng phải làm!" Một giọng nam quyết tuyệt nói.
"Uyển Nhi của ta... Ta, ta thật xin lỗi con." Giọng nói yếu ớt của nữ nhân đang khóc nức nở.
"Người đâu, gọi Ẩn Truy, Tu Tùy, Bất Ly đến đây."
Sau đó, cảnh tượng lại thay đổi.
Áp lực che trời lấp đất mà đến, những con quạ bay trên bầu trời, ồn ào, như thể thúc giục điều gì đó; trên mặt đất, thi thể chất đầy, cát vàng cát đỏ không còn phân biệt được là màu sắc ban đầu hay màu nhuộm máu.
Trong số những thi thể này, có một bóng người, không biết còn sống hay đã chết.
Cô giẫm lên thi thể trên mặt đất, từ từ đến gần nàng, mà bóng người kia cũng chậm rãi ngẩng đầu lên, khoảnh khắc tầm mắt hai người chạm vào nhau...
Hoang tàn giống nhau, lạnh nhạt giống nhau, giống nhau sự im lặng...
Bóng tối lại ập đến, mọi thứ bị bóng tối chôn vùi.
Trong phòng bệnh màu trắng.
Trên khuôn mặt trắng bệch khổ sở của cô gái trên giường bệnh, lông mày khẽ cau lại.
【 Ký chủ, ký chủ, đừng như đi vào cõi thần tiên nữa, mau dậy đi. 】
【 Cô nói xem, cô cũng đủ xui xẻo, rơi xuống nước, bị hòn đá đập bất tỉnh, hoặc là bị điện giật, hoặc là bị hòn đá đập bất tỉnh, ký chủ, cô nên xua đuổi tà ma đi. 】
【 Cô thật sự là ký chủ buồn ngủ nhất mà bổn hệ thống từng thấy, ngủ tận ba năm, cô không muốn tiền sao? 】
Trong đầu không ngừng truyền đến tiếng lầu bầu của hệ thống.
Lông mày Tô Mộc nhíu chặt hơn, môi nhẹ mở ra, một giọng nói khàn khàn phát ra từ miệng:
"Không được động vào tài sản của ta."
Cửu Thiên Tuế:【 !? 】
Vừa rồi nó nghe được cái gì?!
【 Bổn hệ thống nghiêng người lại gần hơn, thực sự nghe thấy giọng nói của ký chủ, chẳng lẽ bổn hệ thống bị ảo giác sao? Không nên a, hệ thống sẽ không sinh ra ảo giác, vì vậy ký chủ bị đánh thức bởi sự chân thành của hệ thống sao? Thật không dễ dàng, không dễ dàng a... 】
Giọng nói quen thuộc của Cửu Thiên Tuế khiến lông mày Tô Mộc nhíu lại, nhàn nhạt lại phun ra chữ khác:
"Ồn."
Cửu Thiên Tuế dường như đang ôm một con gấu: 【 Ký chủ, bổn hệ thống đã gọi cô lâu như vậy, sao bây giờ cô mới tỉnh lại, bổn hệ thống còn đang suy nghĩ, hay là ngày mai ta sẽ đưa cho cô một thẻ làm cô chết, nhưng nghĩ đến đây, nhiệm vụ còn chưa hoàn thành, cô không thể chết được, cảm ơn cô nhiều a. 】