Chương 125: Học tập chăm chỉ, ngày ngày đi lên (41)
Chương 125: Học tập chăm chỉ, ngày ngày đi lên (41)Chương 125: Học tập chăm chỉ, ngày ngày đi lên (41)
Khi Khuyết Chu quay đầu lại, bốn mắt nhìn nhau, cô thấy rõ ràng Tưởng Hàm đang né tránh ánh mắt của cô.
Các thành viên trong đội nhìn thấy Tưởng Hàm lại không thể kiên nhẫn, bọn họ đều biết những chuyện Tưởng Hàm làm với Khuyết Chu lúc trước.
"Cậu tìm Chu thần làm gì?" Một trong những thành viên trong đội mở miệng hỏi, giọng điệu nghe có vẻ không tốt lắm.
Tưởng Hàm chỉ nhỏ giọng nhìn Khuyết Chu: "Chúng ta có thể đến bên kia nói chuyện không?”
"Có chuyện gì mà phải đi đến bên kia nói chuyện? Cậu đã quên trước kia cậu hay nói xấu sau lưng Chu thần rồi sao? Ai biết nếu để Chu thần đi với cậu có thể bị đâm một nhát sau lưng hay không chứ?!"
"Tôi..." Tưởng Hàm trăm miệng không thể biện minh.
Thậm chí Khuyết Chu không mở miệng nói một chữ, người bên cạnh cũng theo bản năng bảo vệ cô ở phía sau.
Nhất là Kỳ Hứa, một giây khi nghe người gọi tên của Khuyết Chu, học bá vốn lạnh lùng cao ngạo đã biến thành con chó nhỏ trung thành nhất bên cạnh cô, đôi mắt gắt gao khóa chặt cô ta lại, giống như chỉ cần cô ta có động tác nào không đúng, sẽ bị anh xé thành trăm mảnh.
Khuyết Chu đứng phía sau Kỳ Hứa, thản nhiên nói: "Có chuyện gì, cậu nói ở đâu cũng giống nhau thôi."
"Nhưng mà..." Tưởng Hàm nhìn thoáng qua thầy Chu, nếu nơi này đều là bạn học thì không sao, nhưng còn thầy Chu ở đây, trong lòng cô ta vẫn cảm thấy sợ hãi.
Kỳ Hứa hừ lạnh một tiếng: "Không nói thì đừng đứng đây lãng phí thời gian của Tiểu Chu."
Nói xong, anh tự nhiên giữ chặt bả vai Khuyết Chu, xoay người muốn đưa cô rời khỏi nơi này.
Cơ bản anh không cho Tưởng Hàm cơ hội nói chuyện.
Vừa mới đi về phía trước hai bước, Tưởng Hàm bỗng lớn tiếng nói: "Khuyết Chul Lúc trước là tôi có lỗi với cậu, cậu có thể giúp tôi nói trước mặt mấy bạn trong lớp một chút được không? Tôi thật sự biết sai rồi, cậu không biết trong khoảng thời gian này mọi người nhìn thấy tôi đều chỉ trỏ như thế nào đâu. Tôi thừa nhận trước kia tôi đối xử không tốt với cậu, nhưng tôi không phạm pháp, vì sao những người đó lại nói tôi bắt nạt cậu? Chẳng lẽ bây giờ bọn họ làm vậy không phải là đang bắt nạt tôi sao?"
Con đường đi vào cổng trường rất rộng.
Cây ngô đồng được trồng cả hai bên đường.
Cây cối xanh tươi, giọng nói của Tưởng Hàm làm mấy con chim sẻ trên cành cây hoảng sợ, vội vã bay lên trên bầu trời.
Khuyết Chu dừng bước, Tưởng Hàm khóc nức nở đầy đau khổ.
Cô ta ôm mặt mình, nước mắt không ngừng chảy ra: "Tôi biết sai rồi, nhưng tôi có nói gì bọn họ đều không nghe, rõ ràng tôi đã biết sai rồi, vì sao bọn họ còn muốn như vậy..."
"Trong lòng cậu thật sự hối hận sao?"
Một đôi giày vải trắng có chút ố vàng dừng trước mặt Tưởng Hàm, đôi giày đối diện với kẽ tay của cô ta.
Tưởng Hàm sững sờ ngẩng đầu: "Cậu nói vậy là có ý gì?"
"Tôi nói cậu thật sự hối hận, hay là vì Tiểu Chu chuẩn bị đi ở trường đại học Thủ đô, trở thành người nổi tiếng, cậu sợ người khác tiếp tục chỉ trỏ cậu nên mới bị ép nói mình hối hận?" Đó là đôi giày của Kỳ Hứa.
Kỳ Hứa biết Khuyết Chu không muốn nói chuyện với Tưởng Hàm.
Nếu Tiểu Chu không muốn, vậy để anh nói thay cô.
Nói đến cũng kỳ quái, hình như Kỳ Hứa cảm thấy mình biết được rất rõ trong lòng Khuyết Chu đang suy nghĩ gì. Câu hỏi của anh rất thẳng thắn.
Tưởng Hàm sửng sốt đứng đó rất lâu.
Dường như cô ta không còn nghe và nhìn thấy gì nữa.
Kỳ Hứa tiếp tục nói: "Ngay từ đầu các cậu đã nói xấu sau lưng Tiểu Chu, nếu như cậu thật lòng hối hận, vậy khi Tiểu Chu bị tên cặn bã Thương Hạo kia theo dõi, sao các người lại không dừng tay lại?"
"Các người không hề làm vậy, thậm chí còn vì tên cặn bã kia mà luôn nhằm vào Tiểu Chu, cười nhạo và ghen tị với em ấy, nói em ấy từ chối lời tỏ tình của tên kia là giả vờ thanh cao, cảm thấy em ấy vào được đội vật lý là đi cửa sau, cảm thấy em ấy không xứng đạt được hạng nhất, thậm chí cảm thấy em ấy không nên đi cùng tôi."
Những tâm tư ghen ghét đố ky đó đều viết lên hết trên mặt Tưởng Hàm.
Sự hèn hạ kia làm cho cô ta không có chỗ trốn.
Trên mặt cô ta vô cùng khô nóng, một câu cũng không nói nên lời.
Một lúc lâu sau mới nghẹn ra một câu: "Tôi biết trước kia tôi không đúng, nhưng làm sao anh biết tôi không thật lòng hối hận..."
"Tên cặn bã Thương Hạo kia bảo tất cả mọi người không được nói chuyện với Tiểu Chu, một mình Tiểu Chu cũng đã trải qua một đoạn thời gian bị cô lập, em ấy mới là người vô tội, không làm hại một ai, còn cậu vô tội sao? Mọi người không cố ý cô lập cậu mà là vì đôi mắt của mọi người đã sáng suốt rồi."
Tưởng Hàm hận không thể tìm một khe hở chui vào.
Những người đó đều đang nhìn cô ta.
Khi vào trường trung học này, mọi người đều cùng một vạch xuất phát.
Nhưng những người trước mắt này là thiên tài chân chính, mặc dù cuộc thi vật lý vừa rồi không thể để bọn họ tiến vào trường đại học hàng đầu nhưng nếu thi đại học, bọn họ cũng là thiên tài trong thiên tài.
Mà cô gái đã từng ở cùng ký túc xá với cô ta, nhìn bình thường như vậy lại là người dẫn dắt những thiên tài này. Được mọi người sùng bái ngang hàng với Kỳ Hứa.
Thậm chí còn giỏi hơn cả Kỳ Hứa.
Cô mới học lớp 10 nhưng đã tiền đồ vô lượng.
Tưởng Hàm không có dũng khí ngẩng đầu lên nhìn, lúc ngẩng đầu đã thấy Khuyết Chu bị một đám người vây lại chính giữa.
Cô không thèm bố thí một ánh mắt nào cho cô ta.
Khi cô nhận được giải thưởng, có thể đưa cả nhà Thương Hạo vào tù, Tưởng Hàm biết Khuyết Chu và mình căn bản không cùng một cấp độ.
Nhớ tới những chuyện mình đã từng làm, bây giờ ngẫm lại, có lẽ ở trong mắt Khuyết Chu nó rất buồn cười.
Thậm chí cô ta cho rằng có một đoạn thời gian Khuyết Chu không phản ứng với cô †a là vì khinh thường cô ta.
Bây giờ nghĩ lại, cô không để ý đến mình có lẽ là vì thật sự thấy cô ta chướng mắt.
Chuyện cô muốn làm, đời này cô ta đều không thể theo kịp.
x**%
Vì chuyện lúc trước Tưởng Hàm luôn cố ý nhằm vào Khuyết Chu, cả lớp đều có thể nhìn thấy, cho nên tất cả mọi người trong lớp đều không muốn nói chuyện với cô ta.
Lúc trước Tưởng Hàm còn có thể vì vẻ ngoài có chút thô kệch mà đánh nhau với nam sinh.
Bây giờ ngay cả nam sinh cũng không chơi với Tưởng Hàm chứ đừng nói đến các nữ sinh.
Ai dám chơi với một người luôn nói xấu người khác sau lưng, ghen tị với người khác, làm mất mặt nữ sinh chứ!
So với việc Tưởng Hàm bị người trong lớp gián tiếp cô lập, hình phạt mà Đàm Nhĩ Thư nhận được lại nặng hơn một chút.
Bởi vì các giao dịch trên mạng của Đàm Nhĩ Thư đã phạm vào tội xâm phạm quyền danh dự và quyền riêng tư của Khuyết Chu, vì vậy hiệu trưởng trực tiếp gọi cảnh sát đến để hòa giải.
Cuối cùng Khuyết Chu đưa ra phương án là bồi thường hai mươi vạn tổn thất tinh thân và Đàm Nhĩ Thư phải thôi học.
Hạt vừng nhỏ còn tưởng rằng đại lão sẽ để cho Đàm Nhĩ Thư ngồi tù.
Nhưng đại lão giải thích rằng: "Không cần thiết, cậu ta chưa thành niên, tội danh này chỉ phán nhiều nhất là ba năm, còn không bằng lấy chút tiền rồi để cậu ta rời khỏi Nhất Trung. Cậu ta đến trường khác cũng chưa chắc tập trung vào việc học, so với ba năm ở trong tù, cho cậu ta cơ hội mà chính bản thân mình không nắm chắc được mới là sự trừng phạt lớn nhất cho cậu ta."
Vốn là hạt vừng nhỏ không hiểu rõ những lời này có ý gì.
Nhưng sau khi phát hiện người nhà Đàm Nhĩ Thư đánh cô ta vài trận, sau đó đưa cô ta đến một trường trung học ở nông thôn, hạt vừng nhỏ mới hiểu được ý của đại lão.
Người nhà Đàm Nhĩ Thư sợ mất mặt mới đưa cô ta đến nông thôn học. Bản thân Đàm Nhĩ Thư cũng không có tự chủ, có thể lên trung học phổ thông là lúc học trung học cơ sở được người nhà chăm nom việc học mới có thể thi đậu vào trường Nhất Trung.
Vừa lên thành phố là không ai quản, hơn nữa ngay từ đầu thành tích của cô ta không tệ lắm nên bắt đầu lơ là việc học.
Một khi con người đã hư hỏng thì rất khó để kéo trở về.
Kết quả cuối cùng chỉ có một. Đó là ăn đau khổ, đau đến mức không muốn sống nữa.