Chương 126: Học tập chăm chỉ, ngày ngày đi lên (42)
Chương 126: Học tập chăm chỉ, ngày ngày đi lên (42)Chương 126: Học tập chăm chỉ, ngày ngày đi lên (42)
Bắt đầu kỳ nghỉ hè, Kỳ Hứa - Người đứng đầu trong cuộc thi cấp quốc gia tham gia khóa học hè do Đại học Thủ Đô tổ chức với Khuyết Chu.
Mặc dù gọi là khóa học hè, nhưng thực chất đó là khoảng thời gian nghỉ ngơi mà Đại học Thủ Đô dành cho một nhóm thiên tài ở lại trường.
Tất cả các khoản chỉ phí liên quan đến ăn uống và giải trí đều được trường đại học chỉ trả.
Tuy nhiên, hàng ngày bọn họ vẫn phải dành ra ba tiếng để làm bài tập. Vì dù sao bọn họ vẫn là những học sinh thôi.
Sự xuất hiện của Kỳ Hứa và Khuyết Chu tại trường đại học Thủ Đô đã làm cho chính quyền thị trấn của bọn họ kinh ngạc.
Dù thị trấn này có nhiều người, nhưng việc đỗ vào Đại học Thủ đô và được đặc cách vào học là chuyện rất hiếm, Kỳ Hứa và Khuyết Chu là những người đầu tiên làm được chuyện này.
Chính quyền thị trấn đã tự mình đến nhà của hai người và phát hiện ra tình trạng sức khỏe không tốt của mẹ Kỳ Hứa, bọn họ đã sắp xếp cho bà ấy đi kiểm tra tại một bệnh viện lớn hơn và chất lượng hơn.
Ngoài ra, bọn họ cam kết sẽ chịu trách nhiệm cho toàn bộ học phí và chỉ phí sinh hoạt trong suốt bốn năm học đại học của Kỳ Hứa và cả Khuyết Chu.
Do cả hai đều được đặc cách vào học, học phí đã được giảm hoàn toàn, khoản tiền từ chính quyền thị trấn cũng được tiết kiệm hơn.
Vào ngày cuối cùng của khóa học hè, Kỳ Hứa đã nhận được một cuộc điện thoại. Tuy rằng bệnh của mẹ anh có khả năng chữa trị, nhưng đòi hỏi phải có một khoản chỉ phí phẫu thuật đắt đỏ.
Trong những năm vừa qua, số tiền mà anh đã tích lũy cùng với khoản hỗ trợ từ chính quyền vẫn không đủ, thiếu hụt khoảng hai mươi vạn. Nhưng vào lúc này, bác sĩ thông báo với anh rằng khoản chỉ phí phẫu thuật đã đủ.
Kỳ Hứa đứng trước mặt bác sĩ, nhìn chằm chằm vào phiếu chỉ trả, anh hơi thất thần.
Bác sĩ nhấc nhẹ kính mắt và ngồi lại trước máy tính, thở dài: "Chàng trai, cậu có một cô bé hàng xóm thật tốt bụng, hai mươi vạn kia là của cô bé đưa cho tôi đó."
Tay Kỳ Hứa run rẩy: "Hàng xóm?”
"Đúng vậy, cậu không biết ai là người góp hai mươi vạn này à?" Bác sĩ kinh ngạc nói: "Đúng là con người có tình cảm, cô nhóc đó đúng là Lôi Phong sống mà!"
"Người mà chú nói là Khuyết Chu sao?" Kỳ Hứa hỏi.
Bác sĩ gật đầu: "Đương nhiên là cô nhóc đó rồi. Cô nhóc này thật tài giỏi, thành tích tốt lại là người tốt bụng, nếu sau này con gái của tôi mà bằng một nửa thông minh của cô nhóc thì tôi có chết cũng mỉm cười... A, cậu đi đâu vậy? Còn ba tiếng nữa là ca phẫu thuật của mẹ cậu bắt đầu rồi!"
Bây giờ Kỳ Hứa không nghe được gì khác, anh chỉ muốn nhanh chóng gặp được Khuyết Chu.
Tình cảm trong lòng anh đã sớm nổ tung như núi lửa đang phun trào, tờ hóa đơn kia nhìn như một tờ giấy, nhưng đối với Kỳ Hứa mà nói, nó trở nên rất nặng nề.
Cuối cùng, anh thấy Khuyết Chu đang ngồi bên cạnh một cái ao nhỏ nằm gần bệnh viện.
Cô gái nhỏ ngồi trên một chiếc ghế dài, trong tay đang cầm bình giữ nhiệt.
Khi cô nghe thấy tiếng bước chân, nhẹ nhàng quay đầu và hỏi: "Anh đã rồi đến à?"
Cô dường như đã biết trước anh đến.
Ánh nắng mặt trời chiếu xuống ao nhỏ làm cho bề mặt nó lung linh như những viên kim cương được thả vào bên trong, biến nó thành hàng ngàn vì sao nhỏ trên mặt nước.
Ban đầu Kỳ Hứa chỉ nghĩ Khuyết Chu như một em gái hàng xóm. Có lẽ bọn họ sẽ không liên quan gì đến nhau trong suốt cuộc đời này. Nhưng bây giờ, anh nhận ra rằng mình muốn bước chân vào cuộc sống của cô suốt đời.
Kỳ Hứa ngồi xuống bên cạnh Khuyết Chu, sau đó đặt tờ hóa đơn trước mặt cô: "Hai mươi vạn này là tiền bồi thường từ gia đình Đàm Nhĩ Thư đúng không?"
"Đúng vậy, anh nghĩ là em sẽ đi trộm hai mươi vạn của người khác cho anh sao?" Khuyết Chu cười nhẹ, đôi mắt cô rạng ngời.
Đối với cô mà nói, hai mươi vạn này như một chuyện cỏn con.
Tuy nhiên đó chính là số tiền bồi thường cho những tổn thất tinh thần mà cô phải trải qua từ người khác.
"Khuyết Chu, anh không thể nhận được."
Khuyết Chu giả vờ ngạc nhiên: "Có phải anh muốn nói với em là anh không thể nhận, hoặc sẽ nói mượn em đúng không?!"
Cô mỉm cười: "Không cần thiết đâu, số tiền này coi như anh vay em, hơn nữa từ nhỏ tới lớn dì luôn đối xử với em rất tốt, nếu việc nằm trong khả năng của em, giúp đỡ gia đình anh cũng là việc em nên làm.”
Kỳ Hứa trầm mặc, một cảm xúc khó diễn đạt thành lời bao trùm lấy anh. Anh chỉ cảm thấy rằng, từ bây giờ cho đến cuối đời, anh bắt buộc mình phải yêu thương Khuyết Chu.
Anh nắm chặt tờ hóa đơn: "Anh cảm thấy bản thân mình rất vô dụng."
"Anh còn trẻ, bây giờ chưa thành công không có nghĩa là tương lai cũng sẽ vậy. Chúng ta đã đỗ vào Đại học Thủ Đô, điều đó có nghĩa rằng chúng ta đã giỏi hơn rất nhiều người rồi."
"Ý anh không phải là chuyện đó." Kỳ Hứa quay đầu nhìn sâu vào đôi mắt Khuyết Chu.
Khuyết Chu nghiêng đầu đặt một tay lên cằm của mình: "Vậy ý của anh là gì?"
"Em trưởng thành rất nhanh, anh cảm thấy mình cần phải mạnh mẽ hơn nữa. Nếu không, anh sẽ thấy anh không xứng với em." Lần này Khuyết Chu không thể nén được nụ cười, tiếng cười thanh thúy của cô mang theo chút lười biếng.
Tầm mắt của Khuyết Chu như gợn sóng trên mặt hồ, biết bao ánh sáng lung linh trải dài trong đôi mắt kia.
Ánh mắt như nước mùa thu, đôi môi của cô cũng hé mở: "Cho nên, anh đã thích em, đúng không?”
"Chuyện này không phải anh thể hiện rất rõ ràng sao? Cả thế giới này đều biết anh thích em.”
"Ừm... Nhưng nếu anh không thể bày tỏ bằng lời, em sẽ không chắc chắn được rằng anh thích em. Lời nói trực tiếp từ anh sẽ giúp em nhẹ lòng hơn."
Kỳ Hứa thầm thì: "Anh sẽ trở nên mạnh mẽ hơn. Tiểu Chu, anh biết em vừa xinh đẹp vừa học giỏi. Nếu lên học đại học, chắc chắn sẽ có nhiều bạn cùng lớp sẽ bị em thu hút, giống như khi chúng ta còn học ở trường Nhất Trung vậy."
Khuyết Chu gật đầu: "Đúng vậy, không còn cách nào khác. Sức hấp dẫn của em không phải là thứ em có thể kiểm soát."
Sau khi nói xong, cô cảm nhận được Kỳ Hứa đang đứng sát vào gần mình hơn.
Giọng của anh mang chút thất vọng: "Anh hiểu, nhưng Tiểu Chu đừng nói chuyện với những nam sinh khác, ngay cả nữ sinh khác cũng vậy, được không?"
Lời của Kỳ Hứa vừa tủi thân lại hèn mọn.
Tâm tư của Khuyết Chu trôi vào không gian vô định, cô nhớ rằng lúc trước bản thân mình cũng là một vị thần bé nhỏ.
Lúc ấy, cô không có tu vi, mọi người đều nói cô là một kẻ vô dụng chỉ vì không biết cô xuất hiện từ đâu, không rõ thuộc tộc nào, không có cha mẹ, cũng không có người dẫn đường.
Lúc ấy, cô ấy đã tìm thấy một hang động bí ẩn, nơi không ai cần đến, cô ẩn mình trong đó cùng tu luyện với một thiếu niên mà mình mới gặp.
Ngay cả vận khí đan điền mà thiếu niên đó cũng không làm được. Nhưng thiếu niên ấy không từ bỏ.
Khi đó, có một vị thần trên trời đã thấy được thiên phú của cô, thường xuyên trò chuyện và chia sẻ kinh nghiệm tu luyện, cũng đối xử rất tốt với cô.
Một đêm nọ, thiếu niên nắm lấy áo choàng của cô, ánh mắt cũng đầy thất vọng.
Hắn nói: "A Chu, ta sẽ cố gắng trở nên mạnh mẽ hơn, nàng có thể... Có thể không nói chuyện với bất kỳ ai khác ngoài ta không? Nàng chỉ cần nhìn ta thôi, được không?"
Đôi mắt ướt sũng kia chỉ có hình bóng của cô.
Khuyết Chu cảm thấy mình không thể nào từ chối được ánh mắt đó.
Dù có bao nhiêu lần, cô luôn bị cuốn vào ánh mắt đầy cầu xin ấy.
Khi Khuyết Chu đứng ngơ ngác ở đó, Kỳ Hứa nghĩ rằng cô sẽ từ chối.
Anh mắt mang theo chờ đợi lại vì dáng vẻ này của cô mà tối lại.
"Sao anh lại nhìn em với vẻ mặt này?" Đầu ngón tay Khuyết Chu nâng cằm anh lên, bốn mắt nhìn nhau.
Khuyết Chu nhìn chằm chằm vào đôi mắt ấy: "Em không sẽ nói chuyện với bất kỳ ai khác ngoài anh, em sẽ không thích bất kỳ ai khác, em chỉ thích mình anh."
Gió nhẹ thổi qua mặt hồ.
Lúc đó, Kỳ Hứa cảm thấy cả cuộc đời của mình như chìm trong đôi mắt của Khuyết Chu.