Chương 139: Họa sĩ của tiểu đạo sĩ (5)
Chương 139: Họa sĩ của tiểu đạo sĩ (5)Chương 139: Họa sĩ của tiểu đạo sĩ (5)
Váy của cô gái nhẹ nhàng đung đưa theo gió trong đêm tối.
Khuôn mặt kia thật sự dễ câu hồn người đi, thiếu niên nhắm mắt lại, anh cảm thấy khả năng cô là yêu tinh càng ngày càng lớn.
Nhưng sư phụ từng nói qua, anh có thể chất rất đặc thù, coi như đại yêu này có thể áp chế được yêu khí của mình rất tốt thì anh vẫn có thể nhận ra.
Nhưng cô gái trước mắt thật sự không có một chút yêu khí nào.
Hơn nữa, cũng thật sự không có ý muốn làm tổn thương đến anh.
Thiếu niên bán tín bán nghi nói: "Nếu cô nói cô là yêu sư bắt yêu, vậy sư phụ của cô đến từ nơi nào, có bằng chứng gì chứng minh cô là yêu sư bắt yêu không?"
"Sư phụ của tôi đã sớm rời khỏi thế giới này, trước khi chết đã truyền hết công lực cho tôi. Tôi đã kế thừa toàn bộ công lực của ông cho nên vừa rồi mới không sợ hãi, về phần chú thuật, sư phụ tôi chỉ dạy tôi thành người mạnh nhất, đạo gia muốn xem sao?"
Khuyết Chu nói không một kẽ hở nào, thiếu niên gật đầu: "Vậy tôi... Tôi muốn xem một chút."
Cô gái cười khẽ, hai tay xinh đẹp hợp lại với nhau.
Đã thật lâu cô không được bấm quyết.
(*): Bấm quyết: Chắp tay niệm thần chú.
Bất kể là tu tiên giả hay là yêu sư bắt yêu, trước khi thi triển pháp thuật đều cần bấm quyết, giống như là thế giới ma pháp cần niệm chú ngữ ma pháp vậy.
Dùng cái này để điều động pháp thuật.
Nhưng Khuyết Chu đã sớm không cần phải bấm quyết, trong lúc cô hô hấp, pháp thuật cũng đã sớm tồn tại trong thân thể.
May mà cô còn chưa quên, nếu không hôm nay cô không thể giả vờ được rồi. Màu xanh nhạt như ngọc hiện lên trong hai tay cô, pháp quyết nhanh chóng tỏa ra bốn phía.
Sau đó, ngón trỏ tay phải của cô chỉ lên bầu trời, vẽ bùa trên không trung.
Thiếu niên mở to hai mắt.
Một cỗ chú thuật cực kỳ mạnh mẽ tràn ra trong không gian đen kịt này.
Cô gái nghiêng đầu nhìn anh: "Đạo gia, đủ chưa? Nếu tiếp tục thi triển, nếu ngày mai có người đi qua nơi này, mặt đất này sợ là sẽ nứt ra không thể đi qua được."
Đâu chỉ là nứt ra, nếu là lực lượng này thật sự đập xuống mặt đất, chỉ sợ tiểu khu xung quanh này đều gặp họa.
"Đủ rồi, đủ rồi... Cô thật sự là yêu sư bắt yêu sao?" Vẻ mặt thiếu niên vẫn có chút không thể tin được.
Yêu sư cũng giống như yêu, nhưng trên người không có yêu khí như yêu tinh, mà là sẽ có đạo lực cực kỳ thuần khiết như đạo sĩ.
Nhưng trên người cô gái này lại không có gì cả.
Nếu không phải đêm nay trùng hợp gặp được, nếu là đi trên đường, anh không thể nhìn ra một người trong giống người bình thường lại có đạo lực mạnh mẽ như vậy.
Khuyết Chu gật đầu: "Chẳng lẽ như vậy còn không thể chứng minh tôi là yêu sư bắt yêu sao?"
"Có thể, cô nói lực lượng của mình là của sư phụ truyền thụ cho cô, trước khi chết sư phụ cô mới tìm được người kế thừa hợp với bát tự của mình sao?"
"Đúng, hình như lúc ấy sư phụ của tôi bị người khác đuổi giết, cũng chính là chuyện của mấy năm trước. Thời điểm hấp hối đã mạnh mẽ truyền hết công lực cho tôi. Tuy rằng tôi không thuần thục khống chế được cỗ lực lượng này, nhưng ít nhất nó có thể bảo vệ tôi. Dù gì tôi cũng là cô gái nhỏ, nên chỉ có thể đưa thi thể của sư phụ tôi đi hỏa táng."
"Vậy sư phụ cô trông như thế nào?"
Khuyết Chu cười: "Dáng vẻ cực kỳ bình thường, râu rất dài, mắt rất to." Cô thuận miệng miêu tả khuôn mặt của một người nào đó không tồn tại trong tiểu thế giới này.
Vì thế thiếu niên lộ ra vẻ mặt cực kỳ hoang mang: "Tôi chưa từng thấy qua người như cô miêu tả..."
Lẩm bẩm xong, thiếu niên lại hỏi: "Cô nói sư phụ cô bị truy sát, vậy có biết ông ấy bị truy sát ở đâu không? Các người gặp nhau ở nơi nào?"
"Đạo gia, anh là đạo sĩ chứ đâu phải là cảnh sát đâu!" Khuyết Chu hơi nhướng mày: "Đây là chuyện riêng tư của tôi, trước khi chết, sư phụ cũng đã nói với tôi, hãy tận lực đừng nhắc tới sự tồn tại của ông. Tôi thấy đạo gia là một người chính trực, nhưng lại lắm miệng hỏi thêm hai ba câu, nếu anh còn hỏi nữa, vậy chẳng phải tôi sẽ làm sư phụ tôi ở trên trời có linh thiêng cũng thấy thất vọng sao?"
Thiếu niên muốn nói lại thôi.
Lời của sư phụ không thể vi phạm, đây là điều mà đồ đệ bọn họ nên làm.
Mặc dù rất muốn hỏi, mặc dù có nhiều điểm đáng ngờ, nhưng trước mắt xem ra, cô gái này không có gì uy hiếp với anh.
Anh chợt giơ tay lên, một sợi dây đỏ từ trong áo thiếu niên bay ra quấn quanh cánh tay Khuyết Chu, hòa lẫn với vòng tay bạch ngọc khắc hình một con rắn của cô.
Dưới ánh trăng, một đầu sợi dây đỏ khác bị thiếu niên túm lấy.
"Đây là ý gì?" Khuyết Chu nhìn chằm chằm sợi dây đỏ trên cánh tay mình: "Đạo gia muốn giám thị tôi sao?"
"Tôi vẫn không thể xác định rốt cuộc cô là người tốt hay người xấu, để tránh cho cô là người xấu, trong khoảng thời gian này tôi cần sợi dây đỏ này để xác định được thân phận của cô. Ba tháng sau nếu cô là người tốt thì sợi dây đỏ này sẽ biến mất, còn cô là người xấu thì tôi đây đành phải đối địch với cô thôi."
Dây đỏ và vòng bạch ngọc quấn quanh cùng một chỗ, có một loại mỹ cảm khác biệt.
Khuyết Chu giơ tay quan sát hồi lâu, vốn thiếu niên cho rằng cô có thể sẽ bực bội, sẽ tức giận, nhưng không như trong tưởng tượng của anh.
Khuyết Chu chỉ nhìn một hồi, sau đó buông tay chậm rãi đi về phía anh.
Cô bước đi nhẹ nhàng, giày phát ra tiếng vang trên mặt đất.
Kỳ quái chính là, thiếu niên có chút căng thẳng không biết lý do.
Chỉ trong giây lát, cô đã đứng ở trước mặt anh, còn... Rất gần.
Khuyết Chu hơi ngẩng đầu kiễng mũi chân, cô nâng cổ tay lên, sợi dây đỏ trên cổ tay trắng nõn của cô như là một đường máu đỏ.
"Vậy nếu như tôi gặp phải nguy hiểm, có phải đạo gia cũng có thể cảm nhận được phải không?"
Hơi thở của cô rơi vào trên chóp mũi thiếu niên, mang theo một thơm không thể nói rõ, thiếu niên mạnh mẽ lùi về phía sau hai bước.
Làm giống như Khuyết Chu là độc xà mãnh thú gì đó.
Anh che miệng và mũi mình lại, trừng to mắt nhìn Khuyết Chu: "Cô... Cô!"
"Tôi làm sao?" Khuyết Chu vẻ mặt vô tội hỏi.
"Cô không biết liêm sỉ! Nam nữ thụ thụ bất thân, sao cô có thể đứng cách tôi gần như vậy! Cô nhất định là yêu tỉnh, sớm muộn gì sợi dây đỏ sẽ phát giác ra được điều này!!!"
Thiếu niên như là bị ai châm lửa, bỏ lại một câu này, xấu hổ buồn bực biến mất ngay ở ngã rễ trong hẻm nhỏ đen tối.
Hạt vừng nhỏ cười như được mùa trong không gian hệ thống, bây giờ nó đã học được cách phân biệt làm sao mà đại lão tìm được người.
Năng lực rất mạnh nhưng đứng trước mặt đại lão thì lại rất ngây thơ.
Quan trọng nhất là, mặc kệ người này nói gì hay làm gì, nhất định đại lão sẽ dùng một ánh mắt cực kỳ cưng chiều nhìn anh.
Đúng, giống như vẻ mặt bây giờ của đại lão như đúc.
Khuyết Chu nhìn chằm chằm sợi dây đỏ kia, cười khẽ một tiếng. Thế giới này có chút thú vị.
***
"Diêu tổng, anh xác định muốn chúng tôi làm như vậy sao? Nếu bị phát hiện, đây là phạm pháp."
Trong một phòng làm việc.
Ngồi đối diện Diêu Hòa Khôn là hai người.
Một nam một nữ.
Người đàn ông cau mày, vẻ mặt đều viết hai chữ 'băn khoăn.
Diêu Hòa Khôn mạnh mẽ rít một hơi thuốc: "Sợ cái gì? Ai bảo cô ta không đồng ý với tôi? Cô ta bị trầm cảm, cho dù chúng ta làm quá đáng với cô ta, cô ta tuyệt đối sẽ không phản kháng, hơn nữa cô ta không thích đăng tranh của mình lên mạng, chỉ cần chúng ta làm trước một bước, đến lúc đó người khác biết tranh kia là của chúng ta, chúng ta còn có thể cắn ngược cô ta một cái, nói cô ta sao chép tranh của chúng ta."
Khói thuốc phun ra làm mờ tâm mắt của ba người.
Khóe miệng của người phụ nữ kia khẽ nhếch lên: "Chuyện này tôi có thể làm, nhưng Diêu tổng, lợi ích giữa chúng ta, chúng tôi bảy, anh ba."
Diêu Hòa Khôn hơi dừng lại: "Cô đừng đòi hỏi quá mức."
"Việc này chúng ta đều bí quá hóa liều, anh ở sau lưng điều khiển, còn người lộ diện chính là chúng tôi."