Chương 140: Họa sĩ của tiểu đạo sĩ (6)
Chương 140: Họa sĩ của tiểu đạo sĩ (6)Chương 140: Họa sĩ của tiểu đạo sĩ (6)
Ngoài cửa sổ, bóng đêm đen kịt.
Diêu Hòa Khôn nắm chặt điếu thuốc trên tay.
Nhớ tới khuôn mặt nhỏ nhắn tỉnh xảo của Khuyết Chu, anh ta lại rít một hơi.
"Được, các người bảy thì các người bảy."
Dù gì bây giờ anh ta cũng không phải là người thiếu tiên, lớn như vậy rồi, có người phụ nữ nào anh ta muốn mà chưa có được như vậy đâu.
Khuyết Chu này vẫn là người đầu tiên.
Anh ta không tin, làm như vậy rồi mà vẫn không thể uy hiếp được Khuyết Chu tới tay mình, đến lúc đó đẩy nữ họa sĩ này ra ngoài, Khuyết Chu tứ cố vô thân, cũng tự mình vào rọ của anh ta.
Hai tay một tay có tiền, một tay được lợi.
Trong mắt Diêu Hòa Khôn hiện ra vẻ mặt tham lam.
ki
Trong phòng vẽ tranh của học viện mỹ thuật thành phố B.
Khuyết Chu đang chuẩn bị vẽ bức tranh mới, nguyên chủ cùng thích vẽ núi rừng kết hợp với con người, nhất là sau khi sinh bệnh, cô ấy luôn vẽ ra những bức tranh có loại cảm giác tuyệt vọng hít thở không thông.
Mà dưới ngòi bút của Khuyết Chu, tuyệt vọng và hít thở không thông lại biến thành một cỗ lực lượng càng thêm mạnh mẽ hơn.
Không biết từ lúc nào, rất nhiều bạn học đứng vây quanh sau lưng cô.
Và tất nhiên, thây hướng dẫn của cô cũng vậy.
"Khuyết Chu, sao lúc cậu có linh cảm lại không kéo chúng tôi theo với chứ?!" Một nữ sinh ở phía sau phát ra tiếng thán phục.
Cô ấy nhìn chằm chằm vào những bức tranh trên vải, những ngọn núi trùng điệp, và những ánh sáng kỳ lạ ẩn trong những ngọn núi, những người ẩn trong ánh sáng, những con ma trên ngọn cây.
Giống như bọn họ thật sự đặt mình trong vùng núi hoang này, nhìn thấy những cảnh sắc kỳ ảo kia.
Thầy hướng dẫn đứng ở phía sau Khuyết Chu, hai mắt đều đang phát sáng.
Trước kia tranh của cô học trò nhỏ này rất có linh khí, nhưng có thể là do sinh bệnh, nên cô không hay biểu đạt những hình ảnh trong đầu mình ra ngoài.
Nhiều khi, trong mười bức tranh, chỉ có một bức tranh có thể được xưng là tác phẩm.
Trước khi lên đại học, rất nhiều tranh của cô đều có thể xưng là tác phẩm, nhưng từ khi lên học nghiên cứu sinh, tranh của cô rất rõ ràng có lòng nhưng không đủ lực.
Làm một họa sĩ, ngoài có linh cảm ra thì năng lực hội họa của mình cũng cực kỳ quan trọng.
Cho dù là bậc thây như Van Gogh Mona Picasso Da Vinci cũng phải học tập kiến thức cơ bản rất lâu, kỹ thuật vẽ vững chắc mới có thể miêu tả ra thế giới nội tâm của mình, biểu đạt chính xác cảm xúc trong lòng mình.
Bây giờ cô mới thật sự "Có linh cảm".
Bút lực thâm hậu, nội dung sắc sảo tỉnh tế.
Nếu không phải ở trường học, ông thật muốn nghi ngờ cô học trò này lén lút bái người khác làm thầy.
"Khuyết Chu, bức tranh này của em rất đẹp, vẽ rất tốt, vẽ xong thây sẽ đưa đi thi đấu. À, đúng rồi! Nói đến thi đấu, trận đấu lần trước hẳn đã có kết quả, em đã nhận được kết quả trong hòm thư chưa?"
"Em quên nhìn rồi."
"Chuyện lớn như vậy mà em cũng có thể quên được sao? Nếu lần này em có thể lấy được thứ hạng tốt, vậy có thể tham gia triển lãm tranh. Tranh của em vẽ tốt như vậy, nhất định có thể được rất nhiều người khen ngợi." Một bạn học hâm mộ mở miệng: "Sợ nhất chính là thiên tài còn chăm chỉ hơn loại cá muối như chúng ta! Khuyết Chu, nếu cậu trở thành họa sĩ nổi tiếng, có thể ký tên cho bức tranh của tôi không? Nếu tôi nghèo túng không có tiền, tôi sẽ bán bức tranh của mình đi, sau đó nói là cậu vẽ."
Một bạn học khác đá cho cậu ta một cước: "Đồ thiếu đạo đức, bức tranh cậu vẽ chắc chắn là lịch sử đen tối nhất trong đời của Khuyết Chu."
Mọi người hi hi ha ha cười nói vui vẻ.
Bầu không khí trong lớp rất tốt, mọi người nhiệt tình yêu thích hội họa, phần lớn mọi người đều thích sự tự do đến từ nội tâm.
Chỉ là trước kia mọi người khen nguyên chủ, vì nguyên chủ sinh bệnh nên cảm thấy hơi khó tiếp thu lời khích lệ hay lời khen của người khác.
Cô ấy cảm thấy mình không xứng đáng với những lời khen ngợi đó.
Bởi vì nguyên chủ đã thấy qua quá nhiều bức tranh ưu tú hơn, cô ấy thường xuyên vừa vẽ tranh vừa hạ thấp chính mình, cho nên rất nhiều bức tranh đều không có cổ linh khí kia.
Thấy cô vẫn không mở miệng nói chuyện, trong lòng thây hướng dẫn lộp bộp một tiếng, sợ mọi người quá ồn ào quấy rầy Khuyết Chu, vừa muốn cho mọi người tản ra, nhưng bỗng nhiên Khuyết Chu quay đầu mỉm cười với các bạn học.
"Cảm ơn mọi người đã khích lệ, hai người vẽ cũng rất đẹp." Giọng của cô rất nhẹ.
Khuôn mặt xinh đẹp của cô giống như một bức tranh hoàn hảo.
Khuyết Chu cầm lấy điện thoại di động đặt trên giá vẽ, quả thật tối hôm qua cô có nhận được một email, nhưng vẫn không mở ra xem.
Bây giờ mở ra, là ban tổ chức cuộc thi gửi tới.
Thầy hướng dẫn nín thở hỏi: "Kết quả thế nào?"
"Nữ sĩ Khuyết Chu, cực kỳ cảm ơn bạn đã tham gia vào lần tranh tài này, chúng mừng bạn đã đạt được... Hạng nhất của lần tranh tài này, một tuần sau mời bạn đến tham gia lễ trao giải thưởng, đến lúc đó mời bạn đến trình diện đúng giờ." cả phòng vẽ tranh khi nghe thấy hai chữ Hạng nhất' kia đều bắt đầu sôi trào.
Có thể giành được hạng nhất của cuộc thi này đều là đại lão đã vẽ tranh rất nhiều năm.
Trước đây không có một người nào giành được giải thưởng danh giá này khi còn là sinh viên.
Khuyết Chu có thể là người trẻ tuổi nhất giành được giải thưởng này.
Thầy hướng dẫn kích động hận không thể đến sân thể dục của trường học chạy mười vòng để bình ổn lại tâm trạng.
Học sinh của mình có tiền đồ như vậy, ông đều vui vẻ hơn ai hết, chính mình vui vẻ không nói, nếu tính toán từ góc độ lợi ích, ông có thể dạy ra được một học sinh như vậy, giá trị của bức tranh và con người của ông cũng tăng lên như nước đẩy thuyền.
Mà các bạn học thì càng vui vẻ.
Trong đầu bọn họ đều là bạn học của mình là người giành được hạng nhất.
Đến lúc đó bọn họ chính là bạn học của cô.
Cái này gọi là gì nhỉ?
Cái này gọi là một người đắc đạo gà chó thăng thiên!!!
Lễ trao giải không ở thành phố B, bởi vì Khuyết Chu vẫn là sinh viên, cho nên ban tổ chức đặc biệt để Khuyết Chu có thể dẫn thêm một người đi cùng, người kia đương nhiên chính là thây hướng dẫn của cô rồi.
Ông cả đêm không ngủ, ngày hôm sau hai vành mắt thâm quầng lái xe tới tìm Khuyết Chu.
Trên đường đến thành phố A, Khuyết Chu đều sợ thầy lái xe mệt nhọc.
Nhưng ngoại trừ vành mắt thâm quầng ra, ánh mắt giáo sư mở lớn như chuông đồng, Khuyết Chu nói để cô lái xe nhưng ông từ chối một cách chính nghĩa, nói bây giờ mình cực kỳ có tinh thần, vô cùng có sức lực.
Ba tiếng sau, căn cứ vào địa chỉ mà ban tổ chức gửi trong mail, Khuyết Chu và thầy hướng dẫn đã đến nơi tổ chức lễ trao giải.
Nhưng hai người nhìn núi rừng hoang dã trước mắt, luôn cảm thấy có gì đó không đúng.
Hạt vừng nhỏ nghi hoặc: "Tỷ tỷ, ta biết người làm nghệ thuật bình thường đều cực kỳ... Ừm... Tư tưởng đặc thù, nhưng cũng không đến mức lễ trao giải lại tổ chức ở nơi rừng núi thâm sâu này chứ?!"
Hình như trên núi này là khu vực tư nhân.
Đi theo xe phía trước, thầy hướng dẫn lái xe đến bãi đỗ xe, sau đó đã có người ở bãi đỗ xe dẫn đường tới tham gia lễ trao giải lần này.
Nhưng Khuyết Chu lại hơi nhíu mày.
Bởi vì cô ngửi thấy một cỗ yêu khí cực kỳ nồng đậm.
"Thầy, nơi đây hơi nhiều người, thầy đừng đứng cách em quá xa." Khuyết Chu rụt rè nói.
Cô mặc một bộ váy đỏ, tươi đẹp như máu làm nổi bật làn da cực kỳ trắng nõn của mình.
Ánh mắt cô đảo quanh nơi này một vòng, sau đó lại hơi cụp mắt xuống.
Thầy hướng dẫn lập tức tới gân Khuyết Chu hơn một chút: "Em đừng sợ, có thầy ở đây."
Cho dù Khuyết Chu đã hơn hai mươi tuổi, nhưng trong mắt giáo sư già sáu mươi tuổi, cô vẫn là một cô gái nhỏ.
Cô gái nhỏ còn đang mắc bệnh, thân làm thầy như ông, bảo vệ học sinh của mình là việc nên làm.
Dù gì lần này Khuyết Chu lấy được hạng nhất.
Bảo đảm sẽ có người đỏ mắt đột nhiên nổi điên lao ra.
Cả hai đều cảnh giác cao độ.
Một người cảnh giác. Một con yêu cũng cảnh giác.