Chương 197: Thần nữ núi tuyết (17)
Chương 197: Thần nữ núi tuyết (17)Chương 197: Thần nữ núi tuyết (17)
Biến hóa trên thân thể bà chính bà là người rõ ràng nhất.
Mẹ Liêu rõ ràng cảm nhận được trước khi Khuyết Chu chưa tới nhà, thân thể của mình đang ở trong trạng thái hấp hối. Nhưng sau khi Khuyết Chu đến, thân thể của bà dần dần có sức sống trở lại.
Rõ ràng trước kia cô gái nhỏ này không biết chuyện gì, con trai bà cũng nói lúc ở trên núi Tuyết, đám sói kia cũng biến mất kể từ khi cô xuất hiện.
Nếu trên thế giới này thật sự có Thần Nữ, Khuyết Chu lại vừa vặn là người được chọn, vậy bà nhất định phải đánh cược một phen.
Trong ánh mắt của bà mang theo đau khổ và sự cần xin khó có thể nói thành lời.
"Dì nói đi, con xem có thể giúp được gì không? Nếu có thể con nhất định sẽ giúp."
Được Khuyết Chu nói chắc chắn như vậy, trong mắt mẹ Liêu tràn đầy nước mắt.
Bà kích động gật đầu có chút luống cuống tay chân, xoa xoa hai tay của mình: "Thân thể của dì và ba Tiểu Tâm vẫn luôn không được tốt lắm, tuy rằng trong tay còn có chút tiền gửi ngân hàng, nhưng sau này chắc chắn Tiểu Tâm không thể sống cùng hai người già này cả đời được, mà nếu nó rời khỏi nơi này sẽ bị ba mẹ ruột của nó tìm được, ba mẹ ruột của nó không phải là hạng người tốt lành gì. Tiểu Chu, dì nói chuyện này ra cũng không sợ con chê cười, để dì từ từ kể cho con nghe."
Ba mẹ ruột của Liêu Tâm là một đôi ba mẹ chỉ biết hút máu.
Sau khi Liêu Tâm sinh ra, anh đã bị ném cho ông bà nội của mình, nhưng sức khỏe của ông bà nội không tốt, hơn nữa đôi vợ chồng này căn bản chưa bao giờ về nhà thăm con trai và ba mẹ của mình.
Một thời gian sau, hai ông bà cảm thấy lực bất tòng tâm, từ nhỏ Liêu Tâm đã phải chăm sóc ông bà nội của mình, cực kỳ ngoan ngoãn hiểu chuyện.
Năm Liêu Tầm sáu tuổi, ba Liêu và mẹ Liêu dọn đến ở bên cạnh ông bà nội Liêu Tầm. Bởi vì nguyên nhân thân thể nên hai vợ chồng không có cách nào có con, ở quê thì người nhà gây áp lực quá lớn nên đành đến đây làm ăn buôn bán.
Ông bà nội Liêu Tầm rất tốt nên bọn họ cũng thường xuyên qua lại, cũng chỉ biết trong nhà hai ông bà có một người bạn nhỏ đáng thương.
Liêu Tâm dáng dấp đáng yêu, miệng vừa ngọt vừa hiểu chuyện, không ai không thích.
Nói tới đây, mẹ Liêu rưng rưng nước mắt: "Có một buổi tối nó phát sốt, dì đưa nó đến bệnh viện, lúc đó nó mới tám tuổi, ghé vào trên lưng dì khóc lóc nói với dì là làm mẹ của nó được không? Nói dì đối xử với nó rất tốt, nếu như dì là mẹ ruột của nó thì tốt rồi! Còn nói đêm hôm khuya khoắt còn làm phiền đến dì khiến nó cảm thấy rất ngại.
Đáng tiếc, có một số người không đáng làm ba mẹ kia lại trở vê!
Dần dà Liêu Tầm lớn lên, sau khi thi lấy được hạng nhất toàn thành phố, ba mẹ Liêu Tầm mười mấy năm không về lại đột nhiên trở về.
Lúc đó Liêu Tâm nghe ông bà nội nên đã đi làm thủ tục nhận làm con nuôi của ba mẹ Liêu, nhưng dù gì thì ba mẹ ruột của Liêu Tâm vẫn chưa chết, cho nên thủ tục nhận nuôi vô cùng phức tạp, còn phải kiện tụng.
"Ba mẹ ruột của nó làm ăn buôn bán ở bên ngoài nên có chút thế lực, còn dì và chú chỉ làm ăn buôn bán nhỏ kiếm tiền sống qua ngày nên không thể làm được gì. Kiện tụng nhiều năm nên cả nhà dì đến nơi này ở trước, Tiểu Tâm và dì chú đều nhận được thư uy hiếp của hai người bọn họ, uy hiếp nếu như dì chú còn khư khư giữ Tiểu Tâm không buông thì sẽ giết chết. Dì và chú không sợ chết, nhưng nếu hai người già này chết thì Tiểu Tâm sẽ bị bắt nạt."
Khuyết Chu vỗ nhẹ mu bàn tay của mẹ Liêu: "Không sao đâu dì, chỗ này tạm thời còn chưa bị phát hiện, dì cũng đã nói cho con biết tình huống hiện tại, chuyện này thì dì yên tâm, đúng lúc qua thêm một thời gian nữa con có việc lên thị trấn, vốn muốn do dự nên đi thị trấn nào, nếu dì đã nhờ con hỗ trợ, đến lúc đó con sẽ đến nơi mà Liêu Tầm học, chắc hai người kia cũng ở đó đúng không?" Dường như bà không nghĩ tới Khuyết Chu sẽ đồng ý dứt khoát như vậy.
Bà dừng một chút, sau một lúc lâu mới gật đầu: "Trước đó chúng ta ở Thủ đô, nó cũng học ở Thủ đô, ba mẹ ruột cũng ở đó. Bây giờ Tiểu Tâm học tập chúng ta làm ăn buôn bán nhỏ, nhưng hai người bọn họ lại tới đó phá tan tành cái phòng làm việc nhỏ đó của nó. Thật ra dì chỉ muốn con giúp dì nhìn trước tương lai, xem xem liệu thằng nhỏ có bị ba mẹ ruột của nó đưa đi không? Chúng ta thì không sao cả, nhưng nó nhất định phải sống khỏe mạnh, nếu có một cô gái yêu thương nó nữa thì càng tốt, hai người nắm tay nhau sống hết cuộc đời thì dì và chú sống hay chết gì cũng không cảm thấy tiếc nuối nữa."
"Xem bói sao? Cái này con biết, dì có cần con xem bói bây giờ không?"
"Bây giờ cũng có thể xem được sao?"
"Đương nhiên là có thể, dì đưa năm sinh và bát tự của anh ấy cho con."
Mẹ Liêu đã quên trước kia mình là một người theo chủ nghĩa duy vật kiên định, hoàn toàn không tin mấy thứ này. Nhưng bây giờ bà lại gần như hưng phấn nói ra năm sinh bát tự của Liêu Tầm.
Xem bói đối với Khuyết Chu mà nói rất đơn giản, nhưng vận mệnh sau này của Liêu Tầm và bạn đời sau này của anh cũng chỉ có một. Những chuyện này đối với cô mà nói chỉ có một kết cục duy nhất, đó là chính bản thân cô là người nắm tay anh đi hết cuộc đời này.
Đương nhiên cô không thể nói như vậy với mẹ Liêu được.
Cô giơ tay lên cầm lấy một tờ giấy trên bàn, hai ngón tay vẽ lên tờ giấy mấy đường, tờ giấy trắng tinh trống rỗng bây giờ lại xuất hiện những phù văn phức tạp.
Mẹ Liêu mở to hai mắt, khiếp sợ nhìn phù văn trên giấy không nói được thành lời.
Sau đó Khuyết Chu hơi giơ tay lên, tờ giấy liền trôi nổi giữa không trung, dần dần biến thành một thanh kiếm đâm mạnh lên bàn!
Nhưng dường như cái bàn cứng rắn hơn, thanh kiếm lập tức bị chia năm xẻ bảy, cuối cùng biến thành giấy vụn rơi xuống trên mặt bàn. Mẹ Liêu há to miệng, ánh mắt bối rối nhìn chằm chằm Khuyết Chu, không phải bà chưa từng thấy qua mấy người xem bói dưới cầu vượt, cũng không phải chưa từng thấy qua loại đại sư nhảy như người bị trúng tà sau đó đi tìm người.
Nhưng Khuyết Chu cứ nhẹ nhàng như vậy, không cần ở trước mặt bà nói nhảm, thậm chí giấy còn không dùng giấy màu vàng mà là loại giấy bình thường mình hay dùng.
"Thần... Thân Nữ."
"Dì không cần gọi con là Thần Nữ, con cũng chỉ được Thần ban cho sức mạnh, rất nhiều người không tin nhưng dì lại có thể tin con, điều này làm con rất vui."
Mẹ Liêu nuốt nước miếng, thật ra bà ngại khi nói mình chỉ nhờ bừa mà thôi, không ngờ lại vớ trúng Thần thật.
Bà gượng gạo nói sang chuyện khác: "Vậy vừa rồi... vừa rồi có nghĩa là gì?"
"Vừa rồi giấy trắng biến thành thanh kiếm chính là nói ba mẹ ruột của Liêu Tâm có thể tạo thành thưởng tổn với anh ấy, nhưng mà dì cũng nhìn thấy đấy, thanh kiếm đã bị vỡ tan tành, người thắng lợi cuối cùng sẽ là Liêu Tâm. Còn về chuyện bạn đời của anh ấy, con không cần xem cũng biết sau này anh ấy sẽ có một người luôn yêu thương anh ấy"
"Thật sao?!" Mẹ Liêu vui mừng hỏi.
Khuyết Chu gật đầu: "Thật."
Không thật sao được! Hạt vừng nhỏ thầm nghĩ, người đó chính là đại lão, không có ai tốt hơn đại lão được.
Đáp án này có thể nói là tin tốt nhất mà mẹ Liêu nghe được trong mấy năm nay.
Bà đột nhiên đứng lên: "Tiểu Chu, con ở đây chờ dì một chút."
Bà nói xong, sau đó xoay người lên lầu rồi lại đi xuống, trên tay cầm giấy chứng nhận gì đó.
Lúc bà đi tới trước mặt cô, Khuyết Chu mới nhìn thấy trên giấy viết là giấy chứng nhận bất động sản. Bà đặt giấy chứng nhận bất động sản và văn kiện trước mặt Khuyết Chu: "Trong khoảng thời gian này, dì và chú có thương lượng qua với nhau, tiền mặt trên người của chúng ta cũng không nhiều lắm, mà con là người đã giúp chúng ta nhiều như vậy, chúng ta không báo đáp ân tình thì không phải đạo. Trước đó hai vợ chồng dì mua không ít nhà, nếu như sau này con muốn đến Thủ đô định cư thì hãy đến căn nhà có trong giấy tờ bất động sản này ở, đây coi như là thù lao dì cho con."