Chương 198: Thần nữ núi tuyết (18)
Chương 198: Thần nữ núi tuyết (18)Chương 198: Thần nữ núi tuyết (18)
Nhìn giấy chứng nhận bất động sản, Khuyết Chu trầm mặc trong chốc lát.
"Hạt vừng nhỏ, vừa rồi bà ấy nói mình làm nghề gì vậy?"
Hạt vừng nhỏ: "Buôn bán nhỏ."
"Buôn bán nhỏ mà một lần có thể lấy hai căn nhà ra trả thù lao sao?"
"... Ta cũng không thể tưởng tượng ra được chuyện này."
Vẻ mặt sững sờ kia của Khuyết Chu khiến mẹ Liêu hiểu lầm cách làm của bà như vậy là quá thẳng thắng, quá trực tiếp, có thể vũ nhục người khác.
Bà vội vàng giải thích: "Dì không có ý sỉ nhục con, nếu như con không muốn thì có thể bán hai căn nhà này đi, sau đó đổi thành tiền mặt cũng được, dì chỉ muốn..."
"Không phải đâu dì, con chỉ cảm thấy hơi kinh ngạc mà thôi. Dì trực tiếp lấy ra hai cái giấy chứng nhận bất động sản khiến con hơi khiếp sợ, dù gì từ nhỏ con chưa đi đến những thành phố lớn, người trong thôn cũng nói dì rất có tiền, nhưng con không nghĩ tới dì lại có nhiều tiền như vậy."
"Ha ha ha, dì không phải là người giàu có gì đâu, người ở Thủ đô rất giàu có, chúng ta không tính là gì cả, hai tờ giấy bất động sản này con cứ cầm đi, con ký tên vào nơi này là được."
Khuyết Chu lắc đầu: "Chờ đi đến Thủ đô rồi nói sau, con cũng không giúp cho dì bao nhiêu cả, nhiều khi chỉ là thuận tay lại trùng hợp nên mới vậy thôi, nếu con đã trở thành Thần Nữ, vậy giúp người cũng là chuyện con nên làm mà. Sau này con đến Thủ đô giúp Liêu Tâm giải quyết chuyện ba mẹ ruột của anh ấy rồi lại nói đến chuyện này."
Mẹ Liêu hít sâu một hơi: "Con thật sự nguyện ý giúp Tiểu Tâm đối phó với ba mẹ ruột nó sao?”
"Vâng ạ."
"Nhưng không phải Thần Nữ phải ở trong thôn mười năm sao?"
"Cũng như ý mà con đã nói vừa này, giúp anh ấy có nghĩa là giúp người." Khuyết Chu đang cười, nhưng mẹ Liêu không nhìn thấy ý cười trong mắt cô.
Nội tâm của cô cực kỳ lạnh lùng, dường như trong nháy mắt đó, cuối cùng mẹ Liêu cũng hiểu được, không phải Khuyết Chu luôn hiền lành lại lương thiện giống như trong tưởng tượng của mình.
Cô ngồi trước mặt bà nhưng bà không thể nào đoán ra được trong lòng của Khuyết Chu đang suy nghĩ gì.
Ấn ý của câu nói lúc nấy, có vẻ như là [Giúp đỡ những người nên giúp đỡ, nhưng những thôn dân đó không thuộc vào nhóm người nên giúp đỡ. ]
Nhưng mẹ Liêu không dám hỏi, bây giờ trong lòng bà, bà có chút kính sợ với Khuyết Chu.
Mùi thơm trong bếp dần dần truyền ra.
Lúc bốn người ngồi ăn cơm, ba Liêu trêu ghẹo: "Sao tôi cứ có cảm giác như đang ăn cơm với con trai và con dâu vậy nhỉ?!"
Một giây sau đã bị vẻ mặt hoảng sợ của mẹ Liêu cắt đứt: "Nói lung tung gì đó."
Liêu Tâm đỏ mặt, cố ý nghiêm túc nói: "Đúng vậy. Ba, sao cả ngày ba đều nói ra hết suy nghĩ trong lòng mình vậy?”
Nói xong anh còn dùng khóe mắt liếc nhìn Khuyết Chu một cái, hình như cô vẫn có vẻ lạnh nhạt như trước, chậm rãi nhai đồ ăn trong miệng của mình.
Đột nhiên một trận mất mát khó hiểu xông lên đầu.
Anh và hai miếng cơm rồi nói: "Lát nữa tôi đưa cô về."
"Không cần đâu, lát nữa tôi vê một mình là được, nhà tôi cũng không xa lắm."
"Không được, nếu người kia còn ở bên ngoài thì sao?"
"Ai ở bên ngoài?" Ba Liêu và mẹ Liêu hỏi.
Sau khi anh kể lại chuyện anh và cô thấy bóng người ở bên ngoài cửa sổ, ba mẹ Liêu lo lắng nói: "Để Tiểu Tâm đưa con về đi, Tiểu Tầm cao ráo, ít nhất có thể hù dọa người kia, sau này con cũng không cần tới đây nữa, để lần sau chúng ta đến nhà con là được. Trong khoảng thời gian này con nên chú ý một chút, nếu có xảy ra chuyện gì thì nhớ tìm đến chúng ta." Mẹ Liêu nói xong lại cảm thấy mình có chút lắm mồm.
Với bản lĩnh của Khuyết Chu mà nói, có lẽ cô cũng không để người kia vào mắt.
Nhưng nhìn vẻ mặt của con trai mình đầy căm phẫn và lo lắng, bà bỗng nhiên lại nảy ra một ý nghĩ lớn mật.
Có thể bạn đời sau này của con trai bà chính là... ?
Bà nhìn Khuyết Chu, lại nhìn Liêu Tầm.
Khuyết Chu có ngũ quan tinh xảo, làn da bị tia cực tím phơi đen nhìn cực kỳ khỏe mạnh, đôi mắt hạnh hơi giương lên, sóng mắt lưu chuyển lóe ra ánh sáng xinh đẹp, đôi đồng tử của cô là màu hổ phách nhàn nhạt cực kỳ đặc biệt, cái mũi tinh xảo cùng đôi môi căng mọng no đủ.
Đặc biệt nhất chính là khí chất của cô, nhìn giống như hoa hồng trong vùng hoang dã thần bí, làm cho người ta liếc mắt một cái đã không thể dời tâm mắt.
Bà nhìn rồi lại nhìn, bỗng nhiên mẹ Liêu cảm thấy con của mình có chút không xứng với Khuyết Chu.
Trong lòng bà sinh ra cảm giác nguy cơ, bây giờ Khuyết Chu là Thần Nữ, lại có bản lĩnh lớn như vậy, gặp chuyện lớn cũng không hoảng hốt, người như vậy về sau cho dù ở thành phố lớn hay là ở đâu cũng tuyệt đối có thể làm ra sự nghiệp lớn.
Dáng vẻ cô lại đẹp như vậy, đến lúc đó chắc chắn sẽ có không ít người yêu thích.
Nếu bạn đời sau này của Liêu Tầm là Khuyết Chu, vậy có thể bảo đảm sau này Liêu Tầm có thể khỏe mạnh, tính mạng cũng có thể được an toàn.
Mẹ Liêu thừa nhận mình có chút tư tâm, vì thế bà lập tức giơ tay: "Tiểu Chu à, con cũng đừng khách khí với chúng ta, đây là việc mà một người đàn ông như Tiểu Tầm nên làm. Con xinh đẹp như vậy, trong thôn lại có không ít người dòm ngó, con giúp chúng ta nhiều chuyện như vậy nên để Tiểu Tầm bảo vệ con một lần cũng không sao mà."
Nói xong, bà còn trừng mắt với Liêu Tâm một cái. Nhưng mà con trai bà là một thẳng nam sắt thép, hoàn toàn không biết mẹ mình nháy mắt với mình là có ý gì?!
Anh khẽ nhíu mày: "Mẹ, có phải mắt mẹ không thoải mái không?"
Mẹ Liêu: ”...'
"Khuyết Chu, hay là vẫn để tôi đưa cô về thì hay hơn, vừa lúc ba của tôi có trồng một ít rau xanh, thuận tiện mang qua cho nhà cô một ít."
Dưới điều kiện gian khổ như vậy mà ba Liêu cũng có thể trông rau, Khuyết Chu cảm thấy ba Liêu cũng là một cao thủ trồng trọt. Nhưng mà so sánh với đám thôn dân vừa lười biếng lại không biết học tập cách trồng trọt một cách khoa học mà nói, ba Liêu có thể trồng rau trong điều kiện này chắc phải đọc qua không ít sách và tốn nhiều công sức mới trồng được.
Ông dựng mấy cái dàn lớn nhỏ khác nhau trong sân sau của căn nhà để đảm bảo nhiệt độ thích hợp, mỗi ngày tưới nước.
Trong điều kiện gian nan như vậy mà ông lại có thể trồng ra ớt xanh và rau xanh.
Rau xanh là loại rau rất xa xỉ đối với dân làng trong núi Tuyết.
Rất nhiều gia đình cũng không phải dựa vào trồng rau kiếm tiền mà là chăn dê chăn bò.
Cho nên sau khi ba của nguyên chủ bị bệnh, bò dê trong nhà không ai lo được nên phải bán đi, trong nhà cũng không có nguồn thu nhập.
Rau xanh đối với bọn họ mà nói cũng giống như một món đồ xa xỉ phẩm.
Ba Liêu giống như không cần tiền, bỏ cho cô một túi rau xanh cực lớn, chất phát giống như một người nông dân từ nhỏ sinh ra và lớn lên ở nơi này.
Nếu như bỏ qua hai tờ giấy chứng nhận bất động sản vừa rồi mà mẹ Liêu lấy ra thì ăn cơm đạm bạc và trồng rau xanh là chuyện xa xỉ ở nơi đây rồi.
Khuyết Chu và Liêu Tầm rời khỏi Liêu gia.
Bên ngoài đột nhiên nổi lên gió lớn.
"Hạt vừng nhỏ, Lữ Văn Tùng còn ở đây không?" Hạt vừng nhỏ mở màn hình ra nhìn thoáng qua, hừ một tiếng: "Vẫn còn, đúng là xui xẻo!"
Khuyết Chu nhìn thoáng qua hướng trước đó nhìn thấy anh ta, sau rừng cây rậm rạp, cô chỉ cần liếc mắt một cái đã nhìn thấy một đôi mắt như hổ rình mồi lại không có ý tốt nhìn mình.
Ánh mắt kia khi đối diện với ánh mắt của Khuyết Chu thì hơi kinh ngạc một chút.
Lúc này Lữ Văn Tùng khom lưng ngồi xổm sau bụi cây.
Vừa rồi Khuyết Chu nhìn thấy anh ta rồi sao?
Trong lòng anh hơi căng thẳng.
Anh ta hít sâu một hơi, cảm thấy có lẽ là mình suy nghĩ nhiều.
Khoảng cách xa như vậy, có thể là mình nhìn hoa mắt.
Lữ Văn Tùng ngẩng đầu lên một lần nữa, gắt gao nhìn chằm chằm Khuyết Chu và Liêu Tâm đang đi trên con đường nhỏ.
Là Thần Nữ nhưng lại có quan hệ thân mật với người từ bên ngoài đến đây như vậy.
Nhìn nụ cười trên mặt Khuyết Chu, ánh mắt Lữ Văn Tùng càng ngày càng tối đi.