Chương 230: Trò chơi kinh dị (13)
Chương 230: Trò chơi kinh dị (13)Chương 230: Trò chơi kinh dị (13)
Nụ hôn nồng nàn rơi xuống.
Rất khó nói là anh làm theo mệnh lệnh của cô hay là tự nguyện, bởi vì khi Cố Viễn Thư ôm lấy eo Khuyết Chu, đôi môi chạm vào nhau, anh cũng có chút không khống chế được lực đạo của mình.
Thừa nhận đi Cố Viễn Thư, mày nói người khác dối trá, nhưng chính mình lại làm chuyện ngụy quân tử này không phải sao?
Rõ ràng lần đầu tiên nhìn thấy cô, trong lòng anh đã nghĩ đến một số thứ lộn xộn.
Trong cuộc sống hiện thực, Cố Viên Thư là một người trẻ tuổi chưa đến ba mươi, vẫn huyết khí phương cương, nhưng anh cảm thấy hành vi hiện tại của mình vừa hèn hạ nhưng lại có chút hợp lý.
Khuyết Chu bị anh hôn đến ngửa cổ về phía sau.
Cô cười lùi về phía sau một chút, lại ghé vào tai anh nói: "Cố tiên sinh, mở mắt ra nhìn dáng vẻ hiện tại của anh trong gương đi."
Cố Viễn Thư mở mắt.
Hoa hồng đen thần bí nguy hiểm.
Ánh sáng lờ mờ.
Anh nhìn thấy mình trong gương, đuôi mắt hơi đỏ lên, nhìn tay phải của mình giữ chặt sau lưng Khuyết Chu, tay kia cầm lấy cổ Khuyết Chu.
Lấy một loại tư thái giam cầm ôm người vào trong ngực.
Mà ác thú Khuyết Chu lại nghiêng người về phía trước, Cố Viễn Thư thấy cô vươn đầu lưỡi ra liếm lên trên cổ của anh một cái. '
Cảm giác da đầu tê dại thổi quét ra toàn thân.
Anh cắn răng, đuôi mắt càng đỏ lên, cánh tay vừa dùng sức, hai người như rơi vào một cuộc đọ sức. Mười tám loại võ nghệ đều phát huy công dụng, nhưng sân bãi hạn chế, cuối cùng người đành buông nhau ra.
"Khuyết Chu, cô được lắm." Cố Viễn Thư hung tợn mở miệng, anh đeo mắt kính lên, trên cổ mình đều là 'chiến tích của cô.
Khuyết Chu cười: "Cố tiên sinh cần gì luôn nói ngược lại như vậy, rõ ràng vừa rồi anh..."
"Nếu cô còn nói nữa, hôm nay cũng đừng nghĩ rời khỏi nơi này, đến lúc đó hai người chúng ta đều sẽ bị hoài nghi." Anh vẫn mạnh miệng như trước, chỉ có điều động tác nhẹ nhàng hơn không ít, sau khi xác định vết thương trên cánh tay Khuyết Chu không vì hoạt động dẫn co vừa rồi mà nứt ra, anh sửa sang lại áo sơ mi của mình một chút, có thể che được sau cổ, nhưng vẫn có một hai vết 'dâu tây' có thể nhìn thấy rõ.
May mắn tóc của anh đủ dài, chỉ cần không làm động tác gì lớn thì trên cơ bản đều không nhìn thấy gì.
Anh hạ giọng dặn dò: "Hai ngày nay cô nghỉ ngơi cho tốt đi, bên phía Tề Thư Nhã và Hình Vấn tôi sẽ để ý bọn họ giúp cô."
Hạt vừng nhỏ chậc chậc hai tiếng ở trong lòng, nam chính này thật sự rất tự giác đấy!
Mới hôn xong, còn chưa xác định quan hệ, thậm chí cũng không xác định có phải mình thật sự thích đại lão hay không mà đã bắt đầu quan tâm đến người ta rồi.
Thật là đủ biết điều!
Khuyết Chu ừ một tiếng: "Cho nên vừa rồi Cố tiên sinh cũng rất hưởng thụ đúng không?”
Cố Viễn Thư hít sâu một hơi: "Cô bớt nói mấy câu quyến rũ này tôi sẽ càng hưởng thụ hơn. Cô yên tâm, tôi sẽ chịu trách nhiệm với cô, nếu chúng ta có thể ra ngoài, tôi nhất định sẽ tìm được cô."
Khuyết Chu nhún vai: "Nhưng tôi còn có chồng quanh năm không về nhà, Cố tiên sinh, anh bây giờ là nam tiểu tam đấy!" "Vậy tôi đây giết chết chồng của cô để thượng vị không phải được rồi sao? Đừng nói mấy thứ vô dụng này."
Anh biết Khuyết Chu đang nói đùa nên cũng vui vẻ phối hợp.
Vừa rồi nói không vui không thả lỏng đó là giả, trong nháy mắt khi hôn môi đó, anh cảm thấy linh hồn của hai người như hòa lại làm mội.
Anh chưa bao giờ cảm thấy Khuyết Chu phóng đãng, lại càng không cảm thấy cô có vấn đề gì cả.
Trước khi ra cửa, Cố Viễn Thư vẫn không nhịn được hỏi: "Cho nên cô đối xử với tôi khác với người chơi khác vì tôi là đại boss có thể giúp cô rời khỏi nơi này, hay là có ý khác?"
"Trong lòng Cố tiên sinh nghĩ như thế nào thì tôi nghĩ như thế đó."
Cố Viễn Thư không thể nhìn thấy bất kỳ tin tức hữu dụng nào trên mặt Khuyết Chu, không thể nắm bắt bất kỳ nỗi lòng nào của cô.
Anh thở dài, rời khỏi phòng vệ sinh.
***
Tuy rằng Cố Viễn Thư đã hết sức che dấu vết trên cổ mình, nhưng không chịu nổi Tề Thư Nhã nhìn chằm chằm vào mình như một người biến thái, cô ta luôn không ngừng nhìn anh.
Cuối cùng sau khi cơm nước xong xuôi, Tê Thư Nhã nhịn không được mở miệng hỏi: "Cố Viễn Thư, trừng phạt vào buổi chiều là cái gì vậy?"
"Hình như tôi không có nghĩa vụ nói với các người."
"Chúng ta đều là bạn đồng hành, bây giờ tất cả chúng ta đều có thể sẽ bị trừng phạt, chẳng lẽ nói một chút cũng không được sao?"
Cố Viễn Thư thật chịu không nổi Tề Thư Nhã này, trước kia chịu không nổi, sau khi gặp được Khuyết Chu thì càng không, trong lòng anh luôn bắt đầu so sánh hai bên theo bản năng.
Nếu là Khuyết Chu, cô tuyệt đối sẽ không nói nhiều như vậy. Thấy Cố Viễn Thư không nói lời nào, Tê Thư Nhã cắn môi dưới, càng nhìn vết đỏ trên cổ anh càng thấy giống vết 'dâu tây'.
Kiếp trước cô ta và Hình Vấn kết hôn, còn có chuyện gì chưa từng làm qua chứt Đương nhiên cũng có một khoảng thời gian anh anh em em ngọt ngào, Hình Vấn luôn thích trông dâu tây trên cổ của cô ta, mỗi lần cô ta đều xấu hổ mắng anh ta.
Chẳng lẽ anh bị phu nhân Hoa Hồng... 2
Nghĩ tới đây, Tê Thư Nhã cảm thấy Cố Viễn Thư trước mắt này không giống như tổng giám đốc Cố thị đời trước.
Nhưng cô ta biết dưới cặp mắt kính dày cộp này là một đôi mắt thâm thúy đẹp mắt cỡ nào.
Mặc dù được anh che lại, nhưng vẫn còn thấy hàm dưới góc cạnh, sống mũi cao thẳng và đôi môi vừa đủ đều viết lên hai chữ đẹp mắt.
Cuối cùng Tề Thư Nhã cũng nhịn không được hỏi ra miệng: "Cố Viễn Thư, có phải anh bị Hoa Hồng phu nhân..."
Trên tay cô ta làm động tác, sắc mặt Hình Vấn và hai người chơi khác lập tức trở nên bất thường.
Cố Viễn Thư thiếu chút nữa chọc cho tức cười.
Người phụ nữ này thật sự rất phiền, luôn quấn lấy anh thì thôi đi, còn có mối quan hệ không rõ ràng với người chơi số 1 và số 9. Thật coi mình là người phụ nữ vạn người mê sao?!
Anh dứt khoát bất chấp tất cả gật đầu: "Đúng vậy, tôi cùng phu nhân Hoa Hồng làm chuyện đó đấy! Phu nhân Hoa Hồng rất đẹp, tôi rất thích."
Tề Thư Nhã như đang nghe được cái gì đó to lớn nhục nhã: "Sao anh có thể sa đọa như vậy được?!"
"Tôi sa đọa thế nào?"
"Anh là..."
"Tôi là cái gì?" Tề Thư Nhã nghẹn đỏ mặt, anh là tổng giám đốc Cố thị luôn giữ mình trong sạch, không gần nữ sắc, thế nào lại có dáng vẻ giống như những người đàn ông khác được?
Cố Viễn Thư lạnh mặt: "Tôi ước gì loại trừng phạt này rơi lên người tôi thêm vài lần, ai lại không thích phụ nữ thành thục lại xinh đẹp cơ chứ?”
"Nhưng phu nhân Hoa Hồng đã có chồng, anh làm như vậy là vi phạm luân lý đạo đức!"
"Thôi đi, đây là trò chơi, chông của phu nhân Hoa Hồng đã xuất hiện lần nào chưa? Mấu chốt chính là, cho dù có như vậy thì thế nào? Phu nhân Hoa Hồng rất thích tôi, còn tôi thì lại rất hưởng thụ cảm giác này, như vậy là đủ rồi."
Trên mặt Tề Thư Nhã tràn đầy bốn chữ 'không thể tin được.
Sau khi trọng sinh, Tề Thư Nhã luôn suy nghĩ làm thế nào mới có thể thoát khỏi Hình Vấn, người mà cô ta suy nghĩ nhiều nhất cũng là Cố Viễn Thư, nên cô ta mới báo danh tham gia trò chơi này.
Nhưng không nghĩ tới Hình Vấn cũng đi theo.
Cô ta không muốn để ý tới Hình Vấn, nghĩ chỉ cần mình tỏ ra chân thành một chút sẽ khiến Cố Viễn Thư thích mình, chỉ cần có thể giúp anh rời khỏi nơi này, anh nhất định sẽ báo đáp ân tình của cô ta, đến lúc đó cô ta đưa ra yêu cầu gì thì chắc chắn Cố Viễn Thư sẽ không từ chối.
Lại không nghĩ tới, bây giờ Cố Viễn Thư đã biến thành cái dạng này.
Cố Viễn Thư ngồi trên sô pha, lạnh lùng nói: "Bớt nói đạo lý với tôi đi, quản tốt bản thân mình trước rồi hãng nói."