Chương 231: Trò chơi kinh dị (14)
Chương 231: Trò chơi kinh dị (14)Chương 231: Trò chơi kinh dị (14)
Lúc trọng sinh, Tê Thư Nhã cảm thấy mình là người được ông trời lựa chọn, cô ta cố gắng học tập nhiều kiến thức mới để có thể đối phó với những tình huống đột ngột. Cô ta có thể dùng trí nhớ của kiếp trước để tránh cho mình giẫãm vào vết xe đổ của kiếp trước.
Nhưng từ khi tiến vào trong trò chơi này, hết thảy đều không giống với kiếp trước.
Kiếp trước bọn họ chỉ cùng nhau tiến vào trong trò chơi rồi tạo thành tổ đội để hoàn thành nhiệm vụ.
Không có phu nhân Hoa Hồng, Cố Viễn Thư cũng nhìn như người đàn ông lưu manh như bây giờ, anh thường im lặng như không có cảm giác tồn tại trong đội ngũ, mà Tề Thư Nhã cũng là người được Hình Vấn kéo vào trong đội ngũ này.
Cô ta không có ấn tượng gì với người chơi không có cảm giác tồn tại và không có thực lực mạnh mẽ này, thế cho nên cuối cùng lúc Hình Vấn giết chết Boss, Cố Viễn Thư đột nhiên hòa làm một thể với Boss, cuối cùng thân phận của anh bị lộ, cũng bị người khác hại phong ấn ý thức của anh vào trong trò chơi, bởi vậy Tê Thư Nhã mới có ấn tượng sâu sắc như vậy.
Nhưng bây giờ, ký ức kiếp trước của cô ta đã hoàn toàn không còn đất dụng võ, còn bọn họ lại bị phu nhân Hoa Hồng nhốt lại ở chỗ này.
Thậm chí bọn họ còn có thể bị nhốt ở trong trò chơi không thể về lại thế giới hiện thực được nữa.
Nghĩ tới đây, Tê Thư Nhã cũng có chút tuyệt vọng, cô ta nhìn chằm chằm Cố Viễn Thư, dùng giọng điệu thất vọng nói: "Không nghĩ tới anh lại là một người tự chấp nhận mình sa đọa như vậy, coi như tôi nhìn lâm anh rồi!"
Nói xong, cô ta dùng vẻ mặt vừa phẫn hận vừa đau buồn rời khỏi phòng khách, chỉ để lại mấy người khác hai mặt nhìn nhau.
Ngay cả Hình Vấn cũng cau mày, trên vẻ mặt có chút không kiên nhẫn.
"Anh thật sự cùng phu nhân Hoa Hồng..." Hình Vấn mở miệng thăm dò. Cố Viễn Thư lạnh lùng nhìn anh ta một cái nhưng không trả lời, chỉ là ánh mắt lạnh lùng này của anh làm trong lòng Hình Vấn run lên.
Ngay từ đầu anh ta còn tưởng rằng Cố Viễn Thư này đi cửa sau vào, bây giờ xem ra dường như anh là người sống thoải mái tự tại nhất trong số bọn họ.
Mặc kệ tình huống có nguy hiểm hay anh đều duy trì trạng thái mặt không đổi sắc, vốn dĩ anh ta cảm thấy Cố Viễn Thư hơi ngốc, nhưng sự thật là người này cũng có chút thực lực.
Hình Vấn không định hỏi nữa, Tố Tố ở trong đầu anh ta mở miệng khuyên nhủ: "Đi thăm Nhã Nhã đi, tôi cảm giác tỉnh thần của cô ấy có chút sụp đổ rồi."
"Không đi!" Đây là lần đầu tiên Hình Vấn từ chối Tố Tố: "Tôi làm tất cả là vì em chứ căn bản không thích Tê Thư Nhã, trước kia cô ta còn nghe lời, nhưng từ sau khi gặp Cố Viễn Thư đã thấy rõ ràng cô ta có chút không thích hợp rồi. Tố Tố, chẳng lẽ em không nhìn ra Tê Thư Nhã có ý với Cố Viễn Thư sao? Tôi không nghĩ rằng cô ta sẽ có dáng vẻ như bây giờ, tôi không muốn đi khuyên nhủ cô ta, mọi chuyện mà tôi đang làm là vì em, tôi thích em nên luôn suy nghĩ cho em, sao em lại luôn suy nghĩ cho người khác như vậy chứ?"
Tố Tố thở dài: "Tôi chỉ là một thân hồn không có thực thể, anh nói tôi mượn thân thể của Nhã Nhã để sống lại, nên đương nhiên bây giờ tôi muốn đối xử với cô ấy tốt hơn một chút."
"Dùng thân thể của cô ta để em sống lại là vinh hạnh của cô ta, dù sao tôi cũng không muốn đi, tối nay chúng ta còn có kế hoạch cần phải làm nữa đấy!"
"Cũng phải... Haizz... Vậy anh nghỉ ngơi đi."
Khuyết Chu cũng nghe hết cuộc nói chuyện của bọn họ khi đứng ở trên lầu hai.
Giọng nói của hạt vừng nhỏ đột nhiên trở nên hưng phấn hơn: "Tỷ tỷ, vừa rồi ta đã kiểm tra đo lường rồi! Hình như lúc mà Hình Vấn trầm mặc, đa số đều đang nói chuyện với linh hồn tồn tại trong thân thể của mình kia. Tỷ tỷ, cho ta thêm một chút thời gian, ta lập tức có thể kiểm tra được hai người kia đang nói cái gì."
"Mi có thể truyền đoạn nói chuyện của hai người kia cho Tê Thư Nhã nghe được không”, -
"Hả?" Hạt vừng nhỏ ngây ra một chút, sau đó hít sâu một hơi: "Có chút khó, theo lý mà nói thì có thể, đây là thế giới trong trò chơi, chỉ cần phân tích số liệu dao động trong nội tâm của Hình Vấn truyền cho Tề Thư Nhã là được. Tỷ tỷ chờ ta một chút!!!"
Vì không muốn kéo chân sau của Khuyết Chu, hạt vừng nhỏ đã chăm chỉ đọc thật nhiều sách, bây giờ đã có thêm nhiều kiến thức chuyên môn hơn ban đầu rồi.
Khuyết Chu chống cằm mình, cười khẽ một tiếng.
Lúc này, Cố Viễn Thư đang ngồi trên sô pha bỗng nhiên ngẩng đầu tâm mắt hai người cách một tâng lầu giao vào nhau trong không khí.
Cô vẫy vẫy tay, mặc dù đứng từ dưới nhìn lên nhưng khuôn mặt của cô vẫn cực kỳ tinh xảo làm cho người ta không thể dời được mắt.
Cố Viễn Thư lại cúi đầu trên môi như còn sót lại xúc giác mềm mại tê dại vừa rồi ở trong phòng vệ sinh.
ki
Đêm thứ ba đã đến.
Trên cành đa là những con quạ đen xinh đẹp, lông quạ đang không ngừng rơi xuống, kèm theo đó là tiếng kêu khó nghe truyền vào trong căn nhà.
Đã đến tám giờ, Khuyết Chu trước sau như một bắt đầu tuần tra, sau khi thấy không có gì khác thường, cô lại lên lâu hai trở vê phòng của mình.
Vừa mới cởi áo khoác ra, ngoài cửa đã truyền đến tiếng gõ cửa.
Khuyết Chu cảm thấy có thể là Cố Viễn Thư, dù gì người dám xuất hiện vào lúc này, cũng chỉ có một mình anh.
Nhưng mà lúc cô đi đến trước cửa phòng, lại ngửi thấy mùi trên người của Hình Vấn.
Vẻ mặt của Khuyết Chu tối sầm lại trong nháy mắt.
"Ai vậy?" Khuyết Chu vẫn duy trì giọng nói ôn hòa. Hình Vấn mở miệng, cố gắng làm cho giọng nói của mình trầm thấp hơn: "Chu tiểu thư, tôi có chút ngủ không được nên đến đây xin cô một ly rượu để uống."
"Rượu? Nhưng bây giờ đã qua tám giờ rồi. Tiên sinh, anh có biết bây giờ mình đã vi phạm quy định rồi không?"
"Đương nhiên tôi biết, nhưng mà Chu tiểu thư, buổi tối hai ngày qua tôi đều không ngủ được, thật ra trong lòng tôi có rất nhiều phiền muộn muốn tìm người tâm sự một chút, nhưng lại không biết nên nói cùng ai."
Có đôi khi Khuyết Chu cảm thấy rất kỳ quái.
Bởi vì cô phát hiện, hình như đàn ông luôn thích coi phụ nữ như kẻ ngốc.
Nhất là phụ nữ nhìn vào bề ngoài như người vô hại và hiền lành thục nữ.
Cô thật sự không cách nào nhịn được muốn cho người này một bài học.
Vì thế cô bất đắc dĩ nói một tiếng được rồi sau đó mở cửa.
Người phụ nữ mặc áo ngủ tơ tằm, ánh đèn lờ mờ phía sau vừa vặn chiếu vào người của cô, trong mắt Hình Vấn hiện lên vẻ kinh diễm.
Đúng lúc này, hạt vừng nhỏ đang bận rộn cũng mở miệng nói: "Tỷ tỷ, ta làm được rồi, bây giờ ta có thể truyền cho Tê Thư Nhã biết Hình Vấn và linh hồn trong cơ thể anh ta nói gì với nhau rồi... Đậu xanh! Tên đàn ông này sao lại ở đây?!"
Giọng điệu của hạt vừng nhỏ hết sức kinh ngạc kèm theo vẻ khinh thường và ghét bỏ.
Khuyết Chu: "Mới vừa tới, anh ta nói trong lòng mình có chút phiền muộn, bây giờ mi truyện đoạn nói chuyện của ta và anh ta cho Tê Thư Nhã đi."
"Được, tỷ tỷ." Nó đẩy nhanh thao tác trên màn hình điện tử.
Tề Thư Nhã đang nằm lăn lộn trên giường mãi không thể ngủ được, cô ta đang đau khổ tuyệt vọng thì bỗng nhiên nghe được giọng nói quen thuộc.
Cô ta giật mình sửng sốt, dường như cái giọng nói đó đang truyền đến ngay bên tai của mình. "Chu tiểu thư, cảm ơn tối hôm nay cô đã nghe tôi nói chút chuyện phiền muộn của mình, không biết vết thương của phu nhân Hoa Hồng thế nào rồi?"
"Phu nhân rất tốt, rốt cuộc Hình tiên tới đây tìm tôi hay là tìm phu nhân vậy?"
"Đương nhiên là tới tìm cô rồi, hôm nay Chu tiểu thư rất đẹp."
"Cảm ơn."
Tề Thư Nhã từ trên giường bật dậy.
Âm thanh này... không phải cô hầu gái và... Hình Vấn sao?!
Âm thanh này từ đâu tới?