Chương 81: Thật ra bá tổng là tử trạch (34)
Chương 81: Thật ra bá tổng là tử trạch (34)Chương 81: Thật ra bá tổng là tử trạch (34)
Người phụ nữ kia khi nghe thấy tên Lâm Dập như đang nghe thấy lời cảnh cáo gì đó ghê gớm.
Sắc mặt trong nháy mắt trắng bệch.
Ấp a ấp úng, quay đầu rời đi.
Giống như Lâm Dập là một con rắn độc mãnh thú gì đó.
Nhưng mà độc xà mãnh thú Lâm Dập vừa quay đầu lại, biểu cảm lạnh lùng cường thế trong nháy mắt trở nên mềm mại đi.
Vương Thiếu Khanh ở một bên nhìn cũng cảm thấy vô cùng hâm mộ.
Cô ta lớn như vậy rồi nhưng rất ít khi thấy người có tiền che chở bạn gái như vậy.
Ở trong ấn tượng của cô ta, người có tiền đều là những loại người vênh váo tự đắc, mặc dù trên thôn của bọn họ cũng có đàn ông hơi có chút tiền, những người như thế đều sẽ làm bậy ở bên ngoài.
Nhưng nghĩ lại.
Khuyết Chu đẹp như vậy, nếu cô ta là người có tiền kia, cũng sẽ không thèm nhìn cô gái khác một cái nào.
Cô chính là cô gái tốt nhất trên thế giới này.
Còn một tháng nữa là Vương Thiếu Khanh sinh, giai đoạn mang thai mấy tháng cuối khiến cô ta đi đứng rất khó khăn.
Nhưng cô ta vẫn kiên trì vượt qua.
Lúc ở trên tòa án, Trâu Tử Minh nhìn Khuyết Chu và Lâm Dập cùng nhau xuất hiện, cảm xúc vốn coi như bình thản, trong nháy mắt đã trở nên vô cùng nóng nảy.
Khuyết Chu và Lâm Dập đứng chung một chỗ, thật sự mà nói thì anh ta nhìn thấy quá mức chói mắt.
Nhưng đây là tòa án, thế là chứng cứ phạm tội của Trâu Tử Minh lại thêm một cái là nhiễu loạn trật tự tòa án, cố gắng công kích nguyên đơn nữa.
Khi thẩm phán đập búa xuống, Trâu Tử Minh còn chưa ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.
Anh ta bị nhân viên công tác khống chế, giống như một người điên.
Anh ta không rð, vì sao Khuyết Chu lại đột nhiên thay lòng đổi dạ.
Cũng không rõ tại sao trên tay mình lại cầm thanh đao kia.
Anh ta vĩnh viễn cũng sẽ không hiểu, tương tự như trong kịch bản ban đầu anh ta vĩnh viễn cũng sẽ không biết bi kịch của nguyên chủ là do anh ta một tay tạo thành, mà đến khi nguyên chủ chết đi, thậm chí anh ta còn cảm thấy nguyên chủ là người có trái tim thủy tinh, già mồm cãi láo.
Không có một chút suy nghĩ hối hận nào.
Nhưng bây giờ nhìn Khuyết Chu được Lâm Dập ôm vào lòng.
Thẩm phán cho biết anh ta phạm tội cố ý giết người, bị kết án 15 năm tù.
Nhưng mà anh ta còn chưa kịp hối hận mấy ngày.
Cảnh sát lần nữa tìm tới anh ta, đánh thức một đoạn ký ức thời thiếu niên kia của mình.
"Anh bị tình nghi có liên quan đến một vụ án quan trọng mười năm trước, cần phối hợp với chúng tôi để điều tra." Lúc cảnh sát xuất hiện trong ngục, Trâu Tử Minh còn có chút ngây ra.
Trong đầu đều là Khuyết Chu.
Cho nên lúc đầu khi cảnh sát hỏi, Trâu Tử Minh còn có chút không kịp phản ứng.
Cảnh sát nhíu mày, vô cùng có tố chất nghề nghiệp lớn giọng hỏi một lần nữa.
Lần này Trâu Tử Minh cũng kịp phản ứng.
Đầu tiên anh ta có chút sửng sốt.
Sau đó trong mắt bị thay thế bằng hai chữ hoảng sợ. "Cái gì mà mười năm trước, đồng chí cảnh sát, sao tôi lại không hiểu anh đang nói cái gì?"
Cảnh sát vô cùng lạnh lùng: "Lần trước anh cố ý giết người không thành cũng hỏi chúng tôi như vậy, muốn ngụy biện cũng nên đổi cách nói khác đi."
Bọn họ không nói nhảm nhiều, đưa Trâu Tử Minh vào cục cảnh sát.
Mà lúc này đây, chờ đợi Trâu Tử Minh không phải là chuyện cố ý giết người không thành đơn giản như vậy.
Vụ án mười năm trước lại một lần nữa bị vén lên, những ký ức sắp bị Trâu Tử Minh quên lãng kia một lần nữa thổi quét qua đại não của anh ta.
Vì thế sự sợ hãi nhanh chóng lan ra toàn thân.
Hô hấp của anh ta trở nên dồn dập.
"Đây là bạn học cấp hai trước kia của tôi, nhưng tôi không quen cậu ta."
"Thật sao? Không quen?" Ánh mắt cảnh sát như mũi tên sắc bén nhìn chằm chằm vào anh ta.
Những ký ức đó điên cuồng trở lại, như muốn nuốt chửng Trâu Tử Minh.
Anh ta không rõ, chuyện này không phải đã sớm giải quyết rồi sao, vì sao bây giờ lại bị lật ra lân nữa?
Trâu Tử Minh hít sâu một hơi, lúc trước anh ta chỉ tham dự chuyện này, người kia chết cũng không phải vì anh ta mà chết.
Thế là anh ta gật đầu: "Không quen, các anh hỏi nhầm người rồi."
Hai cảnh sát liếc nhau, sau đó lấy một cái bút ghi âm mở ra, bật to âm thanh lên.
Trong bút ghi âm có âm thanh của rất nhiều người, vô cùng ồn ào hỗn loạn.
Nhưng có thể nghe được, rất nhiều người đang ở chung với nhau, tựa hồ là đang mắng một người khác.
Trâu Tử Minh nghe thấy giọng nói của mình.
Chẳng qua lúc ấy tuổi anh ta còn nhỏ, giọng nói cũng còn rất non nớt. Anh ta tự an ủi mình, cái này căn bản không tính là gì, sẽ không có chuyện gì đâu.
Cảnh sát thấy dáng vẻ sống chết cũng không muốn thừa nhận kia của Trâu Tử Minh, đập mạnh vào bàn.
Trâu Tử Minh sợ tới mức cả người run lên, sau đó cảnh sát liền nói: "Bây giờ chúng tôi chỉ phát ghi âm, không phải chúng tôi chỉ có bản ghi âm này, mà chúng tôi muốn cho anh một cơ hội, nếu anh không muốn cơ hội này, vậy chúng tôi chỉ có thể áp dụng thủ đoạn cưỡng chế."
Ngay sau đó, cảnh sát lấy điện thoại di động ra, nhấn hai cái rồi đưa màn hình điện thoại cho Trâu Tử Minh xem.
Trên màn hình điện thoại di động, bảy tám nam sinh cười cực kỳ dữ tợn bao vây một nam sinh có chút gầy yếu ở chính giữa.
Bọn họ liên tục nguyên rủa đánh đập nam sinh đó.
Bạo lực học đường luôn là điều phổ biến trong trường học.
Nhưng bọn họ lại bức tử nam sinh này.
Lúc nam sinh nhảy lầu, Trâu Tử Minh và mấy tên đầu sỏ kia cũng có mặt ở đó.
Bọn họ cực kỳ sợ hãi.
Sau đó lại chôn thi thể của nam sinh đó đi.
Đến giờ vẫn chưa tìm thấy thi thể.
Đoạn thời gian trước, hình như có người của tập đoàn Lâm thị đang làm một hạng mục công trình, lúc đào đất thì đào ra một bộ hài cốt.
Qua giám định mới phát hiện đây là thi thể của nam sinh kia.
"Năm đó thật ra trong lòng cha mẹ nam sinh này hiểu, con nhà mình đã không còn nữa, bọn họ đi tìm người trong nhà anh, còn bị cha anh đuổi đi, lúc ấy anh nói, cái gì anh cũng không biết, vậy xin hỏi, người trong video này chẳng lẽ là quỷ sao?"
Video vô cùng rõ ràng.
Lúc ấy tuổi của mọi người còn nhỏ, trong nhà cũng không có tiền. Trâu Tử Minh vì nịnh bợ một đứa con nhà giàu trong lớp, cả ngày lăn lộn với người đó.
Dáng vẻ anh ta đẹp trai, không ít nữ sinh thích anh ta, anh ta sẽ giới thiệu những nữ sinh kia cho đứa con nhà giàu có tiền kia.
Tuổi còn nhỏ nhưng tim lại đen như mực.
Cảnh sát càng nói càng kích động, thiếu chút nữa đã đập điện thoại vào mặt Trâu Tử Minh.
"Chứng cứ ở đây, anh có thừa nhận hay không thì chứng cứ vẫn đều ở đây, nếu anh còn muốn làm con vịt chết mạnh miệng, chúng tôi có thể kéo Triệu Khải Vượng qua đây, cho các cậu đối mặt tra khảo."
Ba chữ Triệu Khải Vượng khiến thân thể Trâu Tử Minh hoàn toàn run rẩy.
Bởi vì gã chính là đứa con nhà giàu năm đó.
Là giáo bá, cũng là đầu sỏ gây nên chuyện bắt nạt người khác.
Trâu Tử Minh hoàn toàn sụp đổ.
Anh ta khóc hỏi: "Những chuyện này không phải tôi nguyện ý làm, là Triệu Khải Vượng ép chúng tôi làm, tôi cũng là người bị hại."
Cảnh sát đều bị tức giận đến bật cười: "Sao nào, anh bị người khác sai khiến giết người thì anh không phải là người giết người à?"
Ý thức pháp luật yếu ớt như vậy, thật sự là làm cho người ta không biết nói gì.
Trâu Tử Minh cho rằng mười lăm năm đã đủ khiến người ta sụp đổ.
Nhưng chuyện năm đó quá mức ác liệt.
Chuyện này còn bị người ta đăng lên mạng, thời gian mười năm, đứa nhỏ bị hại chết cuối cùng cũng có thể lấy lại được công bằng.
Trâu Tử Minh và mấy kẻ hãm hại kia đều bị kết án tù chung thân.
Trâu Tử Minh sẽ phải sống cả quãng đời còn lại trong tù.
Lúc này, anh ta mới thật sự hối hận. Nếu như lúc trước mình không trêu chọc Khuyết Chu, có thể mọi chuyện sẽ không như bây giờ. Thế nhưng trên thế giới này, vĩnh viễn cũng không có thuốc hối hận.