Chương 82: Thật ra bá tổng là tử trạch (35)
Chương 82: Thật ra bá tổng là tử trạch (35)Chương 82: Thật ra bá tổng là tử trạch (35)
Trong quán cà phê.
Vương Thiếu Khanh mang thai, có lẽ vì tra nam đã được giải quyết, bây giờ khí sắc trên mặt Vương Thiếu Khanh thoạt nhìn tốt lên không ít.
Cô ta bấm điện thoại hai cái, sau đó Khuyết Chu đã nhận được nhắc nhở chuyển khoản.
Mở ra nhìn, phát hiện là Vương Thiếu Khanh chuyển tiền cho cô.
"Chuyển tiền cho tôi làm gì?" Khuyết Chu hỏi.
"Chủ nhà hôm nay nói với tôi, tiền thuê nhà vốn là hai ngàn, cô giúp tôi trả một nửa, tổng cộng ba tháng, hôm nay tôi vừa nhận được tiền lương, còn có cái máy tính cô cho tôi, tôi cũng không thể lấy không, mặt khác còn có tiên mở phiên tòa, còn có rất nhiều, cô yên tâm, tôi chắc chắn sẽ trả lại cho cô."
Vương Thiếu Khanh vô cùng chân thành nói.
Cô ta hết sức cảm kích Khuyết Chu.
Vốn lúc người nhà biết mình đến thành phố tìm Trâu Tử Minh, còn gọi điện thoại mắng cô ta.
Nhưng bây giờ Trâu Tử Minh bị bắt vì phạm án, người nhà không nói gì nữa.
Vương Thiếu Khanh lau mặt nói: "Tối hôm qua mẹ tôi còn gọi điện thoại cho tôi, nói Trâu Tử Minh bây giờ đã vào tù, hôn sự hai nhà phải hoãn lại, mẹ tôi tức giận mắng chửi cha mẹ anh ta một trận, đó không phải muốn tôi sống góa sao."
Cô ta vừa nói vừa cười, sau đó hai mắt long lanh nước mắt, nhưng rất nhanh đã bị cô ta lau đi.
Nếu như lúc đầu Khuyết Chu không thêm wechat của cô ta.
Không có cô chân thành nói rõ tình huống của Trâu Tử Minh với mình.
Cô ta sẽ không kiên định rời khỏi Trâu Tử Minh, bây giờ cô ta không chắc mình sẽ thành góa phụ.
"Bây giờ Trâu Tử Minh đã vào tù, mẹ tôi muốn tôi phá thai, nhưng tôi cảm thấy dù sao đứa bé cũng là một sinh mệnh, sau này tôi cũng không định tìm đối tượng nữa, tôi mang theo đứa bé cũng có thể cho nó một cuộc sống tốt, tháng này công ty phát lương cho tôi bốn ngàn, trước kia tôi ở trong nhà máy làm một ngày mười hai giờ cũng chỉ có bốn ngàn, he he."
Hạt vừng nhỏ đập vào miệng hai cái: "Tỷ tỷ, Vương Thiếu Khanh nhìn như vậy hình như cũng rất đáng thương."
"Đúng vậy."
Trong nguyện vọng của nguyên chủ cũng không nói rõ muốn Vương Thiếu Khanh thế nào, bởi vì trong lòng nguyên chủ cũng hiểu rõ, cô gái sinh con cho Trâu Tử Minh này cũng rất thảm.
Lúc cô ta điên cuồng nói nguyên chủ là tiểu tam, cũng luôn vừa khóc vừa nói.
Cô ta cũng không làm gì quá đáng.
Đầu sỏ gây nên tất cả là Trâu Tử Minh mà không phải những cô gái bị lừa đáng thương này.
Khuyết Chu phân biệt rất rõ ràng.
Cô cười nhấp một ngụm cà phê: "Tôi chuẩn bị tự mình mở một phòng thiết kế thời trang, ừm... Sang năm đi, đến lúc đó nếu cô có rảnh thì đến làm trợ lý hoặc tư vấn khách hàng cho tôi?”
Ánh mắt Vương Thiếu Khanh lập tức phát sáng.
Hạt vừng nhỏ vừa định hỏi sao hôm nay đại lão lại trở nên dịu dàng đến thế, ngay sau đó nó đã cảm nhận được một cỗ lực lượng cảm kích và tín ngưỡng.
Rất thuần khiết.
Không chỉ một sợi.
"Đây là lực lượng tín ngưỡng của Vương Thiếu Khanh, hạt vừng nhỏ, mi sẽ không cho rằng ta thật sự làm từ thiện chứ?" Khuyết Chu cười, cô đến tiểu thế giới tự nhiên không chỉ vì tìm được anh.
Đương nhiên cũng là vì có thể thu thập lòng biết ơn và tín ngưỡng thuần túy của nhân loại, nếu không làm sao cô có thể rời khỏi nơi tối tăm không có ánh mặt trời kia?
Chẳng qua không phải ai cô cũng giúp.
Hai thế giới, cô cũng chỉ giúp Tần Lâm ở thế giới trước và Vương Thiếu Khanh ở thế giới này.
Một người là vì giấc mộng của mình mà nội tâm trở nên kiên định.
Một người là vì con của mình mà không từ bỏ cuộc sống.
Về cơ bản tất cả đều giống nhau.
Hạt vừng nhỏ há miệng ngây ngốc gật đầu: "Nhưng vừa rồi ta hình như cảm nhận được có hai cỗ..."
"Cỗ lực lượng còn lại là của đứa bé trong bụng Vương Thiếu Khanh, mặc dù đứa bé chưa được sinh ra nhưng đã có linh hồn, chắc hẳn có thể cảm nhận tất cả những chuyện đang xảy ra ở bên ngoài."
Khuyết Chu hơi híp mắt quét qua bụng Vương Thiếu Khanh.
Vận mệnh của đứa nhỏ này, còn không nhỏ đâu.
"Trước hết cô đừng vội vui mừng, đứa nhỏ này sắp được chào đời, cô có nghĩ đến đứa nhỏ này phải làm sao chưa?"
Khuyết Chu nói một câu, nụ cười của Vương Thiếu Khanh lại cứng đờ.
Từ vẻ mặt của cô ta có thể thấy được sự mất mát trên đó, sau đó nghe thấy tiếng cười của Khuyết Chu.
Khuyết Chu che miệng, hôm nay cô mặc sườn xám màu trắng, tóc dài búi ra sau đầu Vương Thiếu Khanh chỉ cảm thấy chưa từng thấy qua cô gái nào vừa có khí chất lại xinh đẹp như vậy.
Cô giơ tay chống cằm: "Là như vậy, mẹ tôi vô cùng thích trẻ con, hai năm nay vẫn cũng luôn thúc giục tôi kết hôn, đến lúc đó để mẹ tôi chăm con cho cô, tôi sẽ cho bà ấy một khoản phí, khoản phí này hai người chúng ta chia đều, tôi sẽ khấu trừ vào tiền lương của cô, thế nào?"
Vì thế vẻ mặt Vương Thiếu Khanh biến đổi.
Này làm sao có đạo lý không đồng ý chứ, đây quả thực chính là đang làm từ thiện, mà cô ta là người được may mắn được chăm sóc kia.
Cô ta hận không thể quỳ xuống trước Khuyết Chu, khóc đến nước mắt nước mũi hòa vào nhau.
Hai mươi năm trước cô ta sống một cách vô tri vô giác.
Bây giờ bỗng nhiên trong khốn cùng thấy được tia sáng của mình.
Tất cả chỉ vì Khuyết Chu.
Cô ta phải dùng thời gian cả đời để cảm kích.
Vốn ông chủ cho Khuyết Chu nghỉ vài ngày, để cô nghỉ ngơi thật tốt.
Nhưng Khuyết Chu vẫn đi làm như thường lệ.
Từ sau khi mọi người biết Trâu Tử Minh là một kẻ giết người tiềm tàng, không ai dám nhắc tới ba chữ Trâu Tử Minh trong văn phòng nữa.
Giống như Voldemort trong Harry Potter vậy, mọi người không nói tên hắn ta, lúc muốn buôn chuyện cũng chỉ nói "Bạn biết ai rồi đó'.
Khuyết Chu cẩn trọng làm việc một năm.
Cô đương nhiên không có ý định tiếp tục ở lại công ty nhỏ này.
Thời gian một năm này, cô không chỉ làm việc, thời gian rảnh Khuyết Chu đã làm một tài khoản, chuyên dùng để cosplay.
Đôi khi kéo Lâm Dập cùng đến.
Tuy rằng ngoài miệng Lâm Dập nói không muốn, nhưng đại đa số thời gian vẫn đi theo Khuyết Chu cos.
Ai mà không thích trai xinh gái đẹp. Đặc biệt là coser chất lượng cao.
Bình thường những quần áo kia đều là Khuyết Chu tự tay làm, hơn nữa dáng vẻ của cô lại đẹp mắt, lúc xuất hiện hầu như đều giống nhân vật trong anime bước ra.
Số lượng fan của Khuyết Chu tăng vọt.
Cũng nhận được không ít lời mời triển lãm.
Vì thế, một năm sau khi nhận được tiền thưởng của công ty, Khuyết Chu đã đề xuất từ chức với lãnh đạo.
Không ngờ lãnh đạo lại khóc đến nước mắt nước mũi hòa vào nhau, cầu xin Khuyết Chu đừng đi.
Khuyết Chu vừa đi, trình độ của công ty bọn họ sẽ giảm thẳng xuống.
Nhưng Khuyết Chu cực kỳ kiên định, ông chủ cũng không dám giữ Khuyết Chu lại, dù sao Lâm Dập cũng như một con sói nhìn chằm chằm ở sau lưng, phảng phất như nếu ông ta dám nói một chữ không, Lâm Dập sẽ nói: Trời lạnh, để cho công ty nhỏ này phá sản đi.
Ông ta cảm thấy trước mắt mình còn không có cái gan chống lại vị ông chủ này.
Sau khi rời khỏi công ty, Khuyết Chu ngựa không dừng vó đăng ký một công ty.
Ngay tại thời điểm Lâm Dập muốn hỗ trợ thì giật mình phát hiện, anh cho rằng bảo bối nhà của mình là một xã súc*.
(*) Xã súc là một thuật ngữ chỉ nhân viên văn phòng.
Có lẽ trước đây cuộc sống làm việc không tiết kiệm được nhiều tiền.
Nhưng mà khi Khuyết Chu có thể lấy ra năm mươi vạn, anh thật sự rất khiếp sợ.
Dù sao ngay cả trợ lý của anh, lương một năm gân tám mươi vạn nhưng cậu ta cũng không thể lấy năm mươi vạn ra ngay được, cũng không biết tiền đều tiêu đi đâu.
Nhưng Khuyết Chu lại vô cùng bình tĩnh: "Năm nay làm truyền thông kiếm được một ít, còn có trang phục em làm có chất lượng rất tốt, bán được một ít tiền, mặt khác em còn đầu tư, ừm... Em tương đối có thiên phú về mặt này." Lâm Dập đột nhiên phát hiện, bạn gái của mình hình như là một thiên tài.