Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn

Chương 249

Ý định của Vân Bân nghe thì hay đấy, nhưng đời không như là mơ. Hóa ra, mấy cái trò của anh ta chẳng ra gì khi đối đầu với sức mạnh thật sự. Vân Bân cũng đâu có biết, ngoài Lam Sương, xung quanh Vân Xu còn cả đống vệ sĩ nữa, chỉ là bình thường họ không lộ mặt thôi.

Vân Xu vừa bước chân vào nhà, đã thấy một bóng người quen thuộc ngồi sẵn ở phòng khách. Cô cảm thấy chẳng lành, định kéo tay Lam Sương bỏ chạy, nhưng giọng nói trầm thấp đã vang lên.

“Xu Xu, có phải em nên nói với anh xem vừa rồi em đi đâu không?” Vân Phi Vũ vẫn ngồi đó, vẻ mặt tươi cười mà mắt chẳng có chút thiện cảm nào.

Chỉ có trời mới biết anh đã lo đến thế nào khi nghe tin Vân Xu đến nhà Vân gia. Cái nhà đó có ai tốt đẹp đâu, ngay cả mẹ của Vân Xu, người vẫn luôn miệng nói nhớ con gái, cũng đã bỏ rơi cô vì gia đình, chuyện đó là rõ ràng rành rành.

Trong lòng Vân Phi Vũ, Xu Xu vẫn là một cô em gái nhỏ bé, đáng thương, cần được bảo vệ hết lòng. Anh cố tình quên đi việc phía sau em gái còn có ai chống lưng, cũng chẳng thèm nghĩ đến chuyện ai dám làm em gái anh buồn thì đừng mong sống yên ổn.

“Anh, em sai rồi. Em không nên giấu anh đi Vân gia.” Vân Xu nhỏ giọng nhận lỗi, ngại ngùng ngồi xuống ghế đối diện. Cô cúi mặt, thỉnh thoảng lại liếc trộm anh trai, tỏ vẻ biết lỗi, sẵn sàng sửa sai.

Vốn dĩ Vân Xu định kể cho anh trai nghe chuyện này, nhưng Vân Phi Vũ vốn ghét cay ghét đắng nhà Vân gia, hễ có dịp là anh lại giảng giải về nết xấu của dòng họ đó. Vân Xu sợ anh biết ý định của cô sẽ không đồng ý.

Thế là Vân Xu lén la lén lút, dẫn theo Lam Sương đến Vân gia, chẳng báo với Vân Phi Vũ một tiếng. Cô chỉ là tò mò về gia đình này thôi.

Vẻ ngoan ngoãn của Vân Xu khiến cơn giận trong Vân Phi Vũ tan biến ngay. Em gái anh đáng yêu quá, anh có muốn giận cũng chịu. Anh nỡ lòng nào giận em gái mình.

Vân Phi Vũ thở dài, giọng dịu xuống: “Thôi được rồi, lần này coi như xong. Nhưng lần sau muốn đi đâu, nhất định phải nói với anh biết, nghe chưa?”

Anh cũng không lo Vân Xu không an toàn, xung quanh cô đầy người bảo vệ. Anh chỉ sợ Xu Xu buồn lòng thôi. Dù không muốn thừa nhận, nhưng nhà Vân gia dù tệ bạc đến đâu, họ vẫn là cha mẹ, anh ruột của cô. Họ có thể làm cô tổn thương, điều đó là chắc chắn.

Vân Phi Vũ hỏi tiếp, giọng dò xét: “Lần này ở Vân gia thế nào? Mấy người đó có bắt nạt em không? Vân Bân có đòi hỏi gì quá đáng không?”

Càng hỏi, giọng anh càng căng thẳng, cứ như chỉ cần Vân Xu gật đầu một cái, là anh sẽ xông thẳng đến nhà Vân gia.

 

 

Vân Xu ngẫm nghĩ một chút, rồi thật thà đáp: “Cũng được anh, họ không bắt nạt em, chỉ là cứ kéo em nói chuyện mãi thôi.”

Vân Phi Vũ còn chưa kịp thở phào, thì đã nghe Vân Xu nói tiếp:

“Nhưng Vân Bân muốn giữ em lại Vân gia. May mà có chị Sương Sương đưa em ra ngoài. Chị ấy lúc đó giỏi lắm đó anh!” Mắt Vân Xu sáng lấp lánh.

Vân Phi Vũ nhìn sang Lam Sương ngay. Cô hiểu ý, kể lại vắn tắt chuyện đã xảy ra.

Nghe đến đoạn Vân Bân sai người vây Vân Xu, Vân Phi Vũ nắm tay thật chặt, các khớp ngón tay kêu lên răng rắc, vẻ mặt dữ tợn. Nhưng để không dọa em gái, anh cố nén cảm xúc.

“Vân Bân, anh giỏi thật!” Vân Phi Vũ nghiến răng trong lòng.

Năm đó, anh ta đã nhẫn tâm bỏ rơi Vân Xu ở nước ngoài. Bây giờ, anh ta lại muốn giam lỏng cô ở nhà. Anh ta nghĩ mình là ai chứ, muốn cả thiên hạ này phục tùng anh ta chắc?

Vân Phi Vũ thầm nghĩ, sớm muộn gì anh cũng sẽ khiến nhà Vân gia, những kẻ đã đạp lên Vân Xu để thành công, phải hối hận.

Nhưng điều quan trọng nhất bây giờ là ý kiến của Vân Xu. Vân Phi Vũ nhìn kỹ nét mặt em gái, thấy cô vẫn bình thường, anh mới yên tâm. Anh chỉ sợ Vân Xu sẽ buồn vì nhà Vân gia đối xử tệ bạc.

Nghĩ kỹ thì cũng không có gì lạ. Leonard vốn bảo vệ Vân Xu rất chu đáo, không chút sơ hở. Anhg ấy chắc chắn sẽ không để Vân Xu phải đau lòng khi về Đông Thành. Chắc chắn anh ấy đã biết Vân Xu đã thật sự quên nhà Vân gia, rồi mới đưa cô về vào lúc này.

 

 

Nhớ đến tập tài liệu mà người đàn ông tóc vàng đã đưa cho anh trước khi về nước, Vân Phi Vũ khẽ tặc lưỡi. Người đàn ông kia đúng là tính toán mọi thứ đâu ra đấy.

“Quả không hổ danh là chủ nhà Khắc Lạc Tư Đặc, đáng sợ thật.” Vân Phi Vũ thầm nghĩ.

Vân Phi Vũ nhẹ nhàng hỏi em gái: “Giờ gặp họ rồi, em nghĩ thế nào? Có ý kiến gì không?”

“Không có ý kiến gì cả.” Vân Xu thờ ơ đáp. Cô chẳng có cảm xúc gì với họ. Lúc nhà Vân gia ra vẻ thân thiết, cô cứ như xem người dưng diễn kịch. “Em nghĩ là sau này cũng không cần gặp lại họ nữa.”

Vân Phi Vũ nghe được câu trả lời vừa lòng, mặt mày tươi tỉnh hẳn lên. Anh xoa đầu em gái, dịu giọng: “Ừ, thế là tốt rồi. Mình không cần phí sức vào những chuyện không đáng.”

“Em cứ sống vui vẻ là được, mọi chuyện khác cứ để anh lo.” Vân Phi Vũ tự nhủ.

Buổi tối.

Phòng ngủ trong biệt thự.

Chiếc giường lớn sang trọng được bao quanh bởi rèm lụa trắng muốt. Ga trải giường mềm mại rủ xuống sàn. Hương thơm thoang thoảng trong không khí, khiến người ta thư thái lạ thường.

Một mỹ nhân dáng hình uyển chuyển đang tựa người trên giường, gọi video cho một người đàn ông tóc vàng. Trong màn hình là Leonard.

Ánh đèn bàn xinh xắn tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ, hắt lên bóng hình người đàn ông đang ngồi sau bàn gỗ. Gương mặt Leonard góc cạnh, vẻ tự tin và lịch thiệp toát ra từ con người anh. Ngay cả cách anh lật sách cũng có sức hút kỳ lạ.

Vân Xu chống cằm, kể cho Leonard nghe chuyện ở Vân gia ban ngày.

“… Họ kỳ lạ thật đó anh.” Vân Xu lẩm bẩm: “Năm xưa thì đến điện thoại cũng không thèm nghe, bỏ mặc em sống chết. Bây giờ lại muốn em về nhà.” Cô nói tiếp: “Nếu không có anh đưa em đi lúc đó, chắc giờ em thành nấm mồ hoặc kẻ ngớ ngẩn rồi.”

Sáu năm bệnh của cô đâu phải chuyện thường.

Leonard dừng tay lật sách. “Sẽ không có chuyện đó đâu em.” Giọng ANH trầm xuống, “Anh sẽ không để em ra nông nỗi đó.”

Giọng anh nghe buồn buồn.

Vân Xu chớp mắt, chợt nhận ra mình lỡ lời, nói điều không hay khiến anh không vui. Nấm mồ hay ngớ ngẩn, nghe thôi đã thấy khó chịu rồi. “Em biết mà.” Vân Xu vội nói: “Anh nhất định sẽ bảo vệ em thật tốt. Nghĩ lại thì, em đúng là may mắn lắm mới gặp được anh.”

Không, người may mắn là anh mới phải, không phải em. Leonard thầm nghĩ.

Dù ai đi qua chỗ đó, họ cũng sẽ dừng chân. Nhưng Leonard mới là người may mắn nhất, vì anh đã có thể giữ cô ở bên mình.

 

 

Leonard khép cuốn sách dày lại, hỏi: “Vân gia làm em thấy khó chịu à?”

“Cũng tàm tạm thôi anh.” Vân Xu đáp: “Ban ngày đám người muốn chặn bọn em đều bị chị Sương Sương đánh cho tơi tả. Mặt mũi Vân Bân lúc đó tức cười lắm.”

Nghĩ đến cảnh Vân Bân bị người ta vật xuống đất, mặt mày xanh mét, Vân Xu lại muốn cười.

 

 

Cô cười thật. Đôi mắt cong cong của cô đẹp đến nao lòng.

“Vậy à… Anh hiểu rồi.” Leonard khẽ cúi mắt, rồi nhanh chóng đổi chuyện: “Em có nhớ gì về chuyện trước kia chưa?”

“Chưa nhớ được bao nhiêu anh, vẫn chỉ là mấy chuyện vặt vãnh thôi.” Cô nói.

Có lẽ vì nằm lâu, người Vân Xu hơi mỏi. Cô đổi tư thế nằm thoải mái hơn, vô ý để lộ vai áo trễ xuống.

Đồng tử xanh biếc của Leonard chợt nhỏ lại.

Trong màn hình, mái tóc đen của mỹ nhân xõa tung, bờ vai trần lộ dưới ánh đèn, trắng mịn như ngọc, vừa quyến rũ lại vừa gợi tình. Phía sau là đôi chân thon dài, trắng nõn ẩn hiện. Gương mặt xinh đẹp của cô đang tươi cười nhìn anh.

Leonard vội nhắm mắt, nói: “Kéo áo lên em.” Nếu không anh thật sự sẽ chịu không nỗi mất.

Vân Xu “dạ” một tiếng, chẳng mấy để ý kéo áo lên, che đi phần da thịt hở hang.

Lúc này Leonard mới chậm rãi nói: “Chuyện ký ức cứ từ từ rồi sẽ đến. Em muốn làm gì cứ làm, đừng ngại ngần gì hết, cứ làm theo ý em là được.”

“Em là người của nhà Khắc Lạc Tư Đặc, không ai có quyền coi thường em.”

Vân Xu vui vẻ đáp: “Em biết rồi ạ!”

……

Người ta bắt đầu thấy nhà Vân gia ở Đông Thành dạo này có vẻ im ắng lạ thường. Vốn là một gia đình đang phát triển mạnh, Vân gia luôn được nhiều người chú ý.

Đặc biệt là mối quan hệ giữa người thừa kế Vân gia với đám cậu ấm cô chiêu của ba gia đình lớn nhất Đông Thành – Mạc gia, Giang gia, Từ gia. Họ là bạn bè từ nhỏ, lớn lên lại hợp tác làm ăn. Ai cũng cho rằng Vân gia chỉ cần giữ vững đà này, sớm muộn gì cũng sẽ thành gia đình thứ tư ở Đông Thành.

Giới thượng lưu Đông Thành để ý đến Vân gia, đương nhiên cũng chú ý đến người nhà họ.

Tuy rằng hiện tại cha Vân vẫn là người đứng đầu Vân gia, nhưng người tinh ý đều thấy rõ ông ta chẳng có năng lực gì. Nếu không có cậu con trai Vân Bân giỏi giang, Vân gia chưa chắc đã được như ngày hôm nay.

Mẹ Vân thì chẳng mấy khi xuất hiện trong giới nhà giàu. Bà ta thỉnh thoảng mới đi giao thiệp bên ngoài, phần lớn thời gian chỉ ở nhà chờ chồng con về.

Gần đây, chủ đề mới nổi lên trong giới thượng lưu lại là về cô con gái út của Vân gia, Vân Xu, người đã bị đuổi đi cách đây tám năm.

Chuyện này năm xưa ai cũng biết, vì một trong những người trong cuộc lại là người thừa kế Mạc gia.

Bình Luận (0)
Comment