Tin đồn lan nhanh nhất là việc thiên kim Vân gia năm đó đã dùng thủ đoạn ép người yêu của Mạc Hồng Huyên phải bỏ đi, thậm chí còn làm hại người vô tội. Cuối cùng, Mạc gia không thể làm ngơ, phải ra mặt cảnh cáo. Vân gia đành phải “đại nghĩa diệt thân”, đuổi con gái ra nước ngoài, hủy luôn hôn ước giữa hai nhà.
Nhưng vẫn có người biết rõ chuyện hơn người khác. Ví dụ như, người mà Mạc thiếu gia yêu lại là một cô gái giả trai, trà trộn vào trường nam sinh. Hai người còn ở chung phòng ký túc xá. Thiên kim Vân gia đúng là bị cắm sừng mà không hay.
Còn cái gọi là “người vô tội” kia, hóa ra lại là anh trai của cô nữ sinh kia. Mối quan hệ rối rắm này khiến người ta phải nghĩ sâu xa.
Rõ ràng là vợ chưa cưới đàng hoàng, cuối cùng lại bị gia đình bỏ rơi, bị đuổi ra nước ngoài. Người biết chuyện đều thấy thương cho Vân Xu.
Thương thì thương vậy thôi, chứ chẳng ai dại gì mà vì một người dưng nước lã mà đối đầu với Mạc gia. Huống hồ người thừa kế của ba gia đình lớn vốn rất thân nhau, đụng vào một người, coi như là đụng vào cả ba.
Giờ nghe nói thiên kim Vân gia đã được đón về Đông Thành, ai nấy đều tò mò không biết Vân gia năm xưa đã phũ phàng như vậy, sao giờ lại đổi ý đón người về? Khả năng lớn nhất là Vân gia muốn dùng con gái để gả gắm, kiếm mối làm ăn.
Mà nếu Vân gia dám đón người về, chắc chắn là đã thông qua Mạc gia, được Mạc gia gật đầu đồng ý rồi.
Điều này cũng có nghĩa là Mạc Hồng Huyên đã biết tin vợ chưa cưới hụt của mình đã trở lại Đông Thành.
Mạc Hồng Huyên đã đính hôn với người yêu của mình nhiều năm rồi. Thiên hạ đang chờ xem cảnh thiên kim Vân gia chạm mặt đôi tình nhân kia sẽ thế nào, chỉ sợ không có chuyện gì hay để hóng hớt, chứ nào ai quan tâm đến cảm xúc của người trong cuộc.
Với tâm lý xem kịch vui, mọi người đều cho rằng Vân gia sẽ sớm đưa Vân Xu ra mắt thiên hạ một lần nữa. Nhưng chờ mãi chờ mãi, Vân gia vẫn im như thóc, chẳng có động tĩnh gì.
Điều này khiến người ta không khỏi thắc mắc. Gia đình chuẩn bị kết thông gia, ít nhất cũng phải đưa con gái ra ngoài giao thiệp, giới thiệu với mọi người chứ. Trừ phi là đối tượng đã định sẵn rồi, nhưng có nghe nói Vân gia thân thiết với nhà nào đâu?
Có người đoán già đoán non rằng quan hệ giữa thiên kim Vân gia với nhà Vân gia có vấn đề. Chắc là cô nàng không muốn về nhà. Đoán mò này được nhiều người gật gù đồng ý. Bị hắt hủi suốt tám năm, giận dỗi là thường tình.
“Ê, mọi người nghe chuyện nhà Vân gia chưa?” Người vừa nói giọng bí hiểm.
Người bạn đáp: “Cậu nói chuyện con gái Vân gia không chịu về nhà hả? Chẳng phải chỉ là tin đồn thôi sao?”
“Ban đầu tớ cũng tưởng là tin đồn.” Người kia bí mật nói: “Nhưng sau mới biết không phải vậy đâu.”
Gã cố tình ra vẻ bí ẩn: “Tôi nghe nói tiểu thư Vân gia về nhà rồi, nhưng sau đó lại bỏ đi ngay. Hôm đó nhà Vân gia nháo nhào lên đấy.”
Mấy người xung quanh chẳng buồn để ý, định chuyển chuyện khác. “Với cái kiểu nhà Vân gia làm ăn, có chuyện gì mà không ầm ĩ cho được chứ?”
Gã thích úp mở cố ý cầm ly rượu lên lắc lắc, chậm rãi nói: “Tin này là do người hầu nhà Vân gia kể lại đó. Hình như là Vân Bân muốn ép em gái ở lại, ai ngờ bị người ta đánh cho nằm bẹp dí.”
“Cái gì!” Mấy người đang nghe chuyện giật mình tỉnh cả ngủ: “Thật không đó?! Đi nước ngoài về, người ta thành cao thủ võ lâm luôn hả? Không biết ở bển đã học được cái gì hay vậy.”
Người tiết lộ tin tức: “……”
Gã vội vàng đính chính: “Mấy cậu nghĩ đâu đâu vậy. Không phải tiểu thư Vân gia đánh người, mà là vệ sĩ của cô ấy ra tay. Nghe đâu là vì Vân Bân sai người chặn đường người ta trước.”
“Nghe cũng lạ thật.” Một người sờ cằm, ngẫm nghĩ nói: “Thiên kim nhà giàu bị đuổi đi, giờ về nước lại còn mang theo vệ sĩ xịn sò, nghe cứ như phim ấy nhỉ.”
Trong đám người đang ngồi có một chàng trai trẻ tuổi. Anh ta nhấp một ngụm rượu, mắt ánh lên vẻ thích thú.
Giang Văn hiếm khi nào một mình đến quán bar uống rượu. Chẳng ngờ lại nghe được tin tức mới về nhà Vân gia và Vân Xu. Lần trước Mạc Hồng Huyên có nhắc đến chuyện này, anh đã sớm quên Vân Xu rồi. Giờ nghe nói Vân Bân có thể đã bị đánh, Giang Văn bỗng thấy hứng thú với cô nàng này.
Đúng ra thì Giang Văn bây giờ phải bắt đầu học quản lý công ty gia đình mới phải. Nhưng bản tính anh vốn ham chơi, nên anh quyết định cứ từ từ đã. Trong khi Mạc Hồng Huyên và Từ Nguyên Khải đều đã bắt tay vào làm việc ở công ty, Giang Văn chỉ còn nước đi chơi g.i.ế.c thời gian.
Đằng nào cũng đang chán, chi bằng đi xem mặt mũi cô bé năm xưa bị bọn họ hùa nhau đuổi ra nước ngoài, biết đâu lại kiếm được chút chuyện vui.
Giang Văn lập tức gọi điện thoại, sai đàn em đi dò địa chỉ của Vân Xu. Anh vốn tưởng chuyện này dễ như bỡn, dù sao thì nhà Giang gia cũng có thế lực ở Đông Thành. Nhưng lạ thay, Giang Văn lục tung cả thành phố lên cũng không tìm ra bất cứ thông tin gì về Vân Xu, cứ như thể cô đang được ai đó cố tình giấu kín vậy.
Một người mới chân ướt chân ráo về nước, lại có thể kín đáo đến vậy sao?
Nếu ban đầu Giang Văn chỉ hơi tò mò về Vân Xu, thì giờ sự tò mò ấy đã tăng lên gấp bội.
Anh mất công mất sức, cuối cùng cũng chỉ dò ra được một nơi mà Vân Xu hay lui tới: một lâm viên kiểu Trung Quốc.
Sau khi biết chắc tin này là thật, Giang Văn lập tức đến lâm viên này mai phục. Anh đã kiên nhẫn chờ đợi mấy ngày trời, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Vân Xu đâu. Giang Văn tức muốn điên, phí bao nhiêu công sức, đến mặt mũi người ta cũng không thấy.
Đến ngày thứ năm, Giang Văn cuối cùng cũng tóm được Vân Xu.
Gió nhẹ thổi, mặt hồ xanh biếc lăn tăn gợn sóng.
Giữa hồ, trên chiếc đình xinh xắn, một bóng hình mảnh mai hiện ra. Mái tóc dài đen mượt như nhung xõa tự nhiên trên vai, bàn tay trắng mịn như ngọc tựa hờ lên lan can đá. Cả người cô gái như hòa vào cảnh sắc xung quanh, đẹp như tranh vẽ.
Giang Văn ngẩn người ngắm nhìn bóng dáng Vân Xu một lúc. Rồi anh gượng cười, bước về phía đình. Trong đình còn có một người phụ nữ tóc tóc ngắn, chắc là vệ sĩ mà mọi người hay nhắc tới. Vệ sĩ của cô nàng ra dáng phết, đi đâu cũng kè kè mang theo, cứ như mình là báu vật quốc gia ấy nhỉ.
Giang Văn muốn xem mấy năm ở nước ngoài, cô nàng đã thành báu vật gì!
“Tiểu thư Vân Xu Vân đây rồi à. Lâu quá không gặp,” Giang Văn cố ý nói với giọng trêu chọc: “Lần cuối gặp nhau chắc cũng phải tám năm trước rồi nhỉ?”
Vân Xu sẽ phản ứng thế nào đây? Giận dữ hay tức tối?
Nhưng mọi ý nghĩ chế giễu trong đầu Giang Văn đều tan biến khi Vân Xu quay người lại.
Giang Văn há hốc mồm, ngây người nhìn cô. Trong khoảnh khắc đó, bầu trời xanh, mặt hồ lấp lánh, đình đài lầu các bỗng chốc trở thành phông nền cho Vân Xu. Trong mắt Giang Văn chỉ còn lại hình bóng của cô gái ấy.
Giang Văn có cảm giác tim mình ngừng đập, hơi thở cũng nghẹn lại. Mọi cảm xúc trong anh dường như bị người con gái trước mặt hút cạn.
Cô bé năm xưa khóc lóc khi bị đuổi ra nước ngoài, giờ đã hóa thành một mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành. Vân Xu đúng là một bảo vật vô giá, không còn nghi ngờ gì nữa. Giang Văn cuối cùng cũng hiểu vì sao Vân Bân lại muốn giữ chân cô ở nhà.
Giang Văn cứ đứng im như tượng, nhìn Vân Xu bước về phía mình, mắt không dám chớp, sợ rằng người con gái trước mắt chỉ là ảo ảnh.
Vân Xu tò mò nhìn người vừa gọi tên mình. Có vẻ lại là một người quen cũ mà cô không tài nào nhớ ra.
“Anh là ai vậy?” Vân Xu hỏi: “Chúng ta quen nhau à?”
“Anh, anh, anh là bạn của em.” Giang Văn vốn dẻo miệng, giờ bỗng dưng lắp bắp. Mãi một lúc anh mới nói được thành câu, “Chúng ta từng quen nhau.”
“Bạn bè à?”
Giang Văn vội gật đầu, chẳng kịp nghĩ ngợi nói: “Vì em từng là vợ chưa cưới của A Huyên…”
Giọng anh chợt ngập ngừng, như sực nhớ ra mình vừa nói lỡ lời. Mặt Giang Văn lộ vẻ bối rối.
Anh tự trách mình sao có thể nhắc đến Mạc Hồng Huyên trước mặt Vân Xu được chứ? Hai người vốn là vợ chồng hụt, lại còn chia tay chẳng mấy êm đẹp. Lúc này, trong lòng Giang Văn, mọi thứ đều xếp sau Vân Xu, kể cả bạn thân của anh.
Vân Xu không hỏi thêm về câu nói lỡ dở của Giang Văn, chỉ ngờ vực hỏi: “Nếu là bạn bè, sao trước giờ anh không liên lạc với tôi?”
Giang Văn cứng họng, chẳng biết trả lời sao. Không chỉ lời nói, mà cả vẻ mặt anh cũng trở nên gượng gạo, khó coi.
Anh biết phải nói thế nào với cô gái vừa khiến tim anh loạn nhịp đây? Rằng bọn họ thật ra không phải bạn bè, mà ngược lại, năm xưa anh còn từng hùa theo Mạc Hồng Huyên bắt nạt, trêu chọc cô. Nghĩ đến những chuyện mình từng làm với Vân Xu, Giang Văn không khỏi rùng mình.
Khoan đã…
Vân Xu hình như không nhận ra anh. Trong lòng Giang Văn chợt lóe lên một tia hy vọng. Có lẽ anh có thể giấu thân phận thật, làm quen lại với cô từ đầu. Nhưng câu tiếp theo của Vân Xu đã dập tắt hy vọng vừa nhen nhóm trong lòng anh.
“Anh vừa gọi "A Huyên" là Mạc Hồng Huyên đúng không?” Vân Xu đoán: “Vậy anh chắc là Từ Nguyên Khải hoặc Giang Văn.”
Trong trí nhớ mơ hồ của cô, Mạc Hồng Huyên, Giang Văn và Từ Nguyên Khải là bạn thân thiết, thân đến mức một người gặp chuyện, cả bọn sẽ xúm vào giúp đỡ.
Người nào thân mật gọi Mạc Hồng Huyên là “A Huyên”, chắc chắn là một trong hai người bạn kia.