Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn

Chương 252

Tuy Vân Xu đã quên hết chuyện cũ, nhưng Giang Văn vốn là kẻ ngạo mạn, thích làm gì thì làm. Khi bắt nạt người khác, anh chẳng hề giấu giếm, mà còn cố tình cho đối phương biết rõ. Năm xưa, ai cũng biết anh chẳng ưa gì Vân Xu.

Trước đây Giang Văn còn mừng vì Vân Xu đã quên hết quá khứ. Nhưng giờ anh lại nhớ ra, những chuyện anh từng làm với Vân Xu, chỉ cần hỏi thăm chút là biết ngay. Nhớ đến đây, Giang Văn cảm thấy khó thở vô cùng.

Giang Văn vớ lấy điện thoại. Anh muốn gọi cho Mạc Hồng Huyên, muốn hỏi xem cậu ta có gặp Vân Xu chưa, muốn biết thêm về cô.

Nhưng Mạc Hồng Huyên đã đính hôn với Ấn Tiểu Hạ rồi… Thôi vậy.

Cuối cùng, Giang Văn lại gọi cho Từ Nguyên Khải. Giọng Từ Nguyên Khải vẫn điềm tĩnh như mọi khi: “A Văn đấy à, có chuyện gì sao?”

 

 

Giang Văn im lặng, không biết nên nói gì.

Từ Nguyên Khải nhận ra bạn mình có gì đó khác thường, lo lắng hỏi: “Cậu gặp chuyện à? Cần giúp gì không?”

Bạn thân vẫn im lặng, anh kiên nhẫn chờ đợi.

Một lúc lâu sau.

Giang Văn hối hận nói: “Nguyên Khải, nếu cậu phát hiện mình thích một người mà mình từng bắt nạt rất tệ, thì cậu sẽ làm gì?”

Từ Nguyên Khải nhíu mày. Thích người mà cậu từng bắt nạt? Ý Giang Văn là sao? Điều khiến anh lo lắng hơn là trạng thái của Giang Văn. Giang Văn vốn là người giỏi che giấu cảm xúc nhất trong bọn họ. Sự hối hận trong giọng nói của Giang Văn gần như muốn trào ra ngoài. Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?

Anh nhanh chóng lục lại trí nhớ về những tin tức gần đây ở Đông Thành. Từ Nguyên Khải nheo mắt, người phù hợp với những gì Giang Văn vừa nói, chỉ có thể là Vân Xu, cô gái vừa mới trở về nước.

Giang Văn thích cô ta?

Bạn thân của anh vốn là kẻ ham chơi, sao có thể nhanh chóng thích một người con gái đến vậy?

Hay là Vân Xu lại giở trò gì?

Nghĩ đến đây, mặt Từ Nguyên Khải lạnh hẳn đi. Nếu Vân Xu trở về với ý định trả thù, anh nhất định không để yên cho cô ta.

 

 

 

Lần trước gặp mặt ở quán bar, Từ Nguyên Khải không mấy để tâm đến chuyện cô tiểu thư nhà Vân gia về nước. Trong đầu anh, cô vẫn chỉ là một con nhóc ngốc nghếch.

Đúng vậy, so với Mạc Hồng Huyên và Giang Văn ghét ra mặt, Từ Nguyên Khải lại không thấy ghét Vân Xu cho lắm. Năm đó, anh nhìn Vân Xu cứ bám theo Mạc Hồng Huyên, thấy cô chẳng khác nào kẻ ngốc.

Mạc Hồng Huyên thì công khai khó chịu với cô nàng, nhưng Vân Xu cứ như không nhận ra, vẫn kè kè bên cạnh vị hôn phu, lúc nào cũng tươi cười, lại còn niềm nở với đám bạn bè của Mạc Hồng Huyên nữa chứ.

Cô phải nịnh bợ bọn họ thôi, vì nhà Vân gia với ba nhà Mạc, Giang, Từ khác nhau một trời một vực mà.

Sau này Mạc Hồng Huyên thích Ấn Tiểu Hạ, Từ Nguyên Khải cũng không ngạc nhiên. Mạc Hồng Huyên vốn là người sống cho bản thân, nhất là hồi đó cậu ta mới mười mấy tuổi, đang tuổi nổi loạn, bị ông cụ Mạc ép cưới người mình không yêu, thì chỉ càng thêm ghét cái danh vị hôn thê thôi.

Ấy thế mà lại xuất hiện một Ấn Tiểu Hạ, khiến Mạc Hồng Huyên thoải mái làm chính mình, cậu ta thích đối phương cũng dễ hiểu.

Huống hồ, không chỉ Mạc Hồng Huyên, mà cả Giang Văn và anh, thậm chí là Vân Bân cũng có cảm tình với Ấn Tiểu Hạ. Mạc Hồng Huyên từng đoán rằng Vân Bân đẩy em gái ra nước ngoài cũng có lý do này.

Trường Lạc Tư là trường nam sinh quý tộc nổi tiếng nhất Đông Thành, bỗng dưng có một nữ sinh trà trộn vào. Cô gái đó mang trên vai gánh nặng gia đình, nên phải cẩn thận che giấu thân phận. Ai nhìn vào cũng thấy thương cảm cho cô, nhất là Ấn Tiểu Hạ lại có một vẻ đẹp trong sáng, khác hẳn với mấy cô tiểu thư con nhà giàu khác.

Mấy cô tiểu thư con nhà giàu thì chỉ biết ăn sung mặc sướng, rời khỏi gia đình là chẳng làm được gì. Còn Ấn Tiểu Hạ đã biết gánh vác gia đình, lo toan mọi việc, như cái cách cô giả trai vào trường nam sinh để kiếm tiền chữa bệnh cho anh trai.

Cái dáng vẻ nỗ lực sống, nỗ lực học tập của cô đã thu hút ánh mắt của cả bốn người. Cứ sớm chiều ở bên nhau, tình cảm m.ô.n.g lung nảy sinh, nhưng Mạc Hồng Huyên ở chung phòng với Ấn Tiểu Hạ, nên tình cảm của hai người tiến triển nhanh nhất.

Giang Văn và Từ Nguyên Khải có chút tiếc nuối, nhưng cũng sẵn sàng buông tay chúc phúc cho đôi trẻ, với họ, tình anh em vẫn là quan trọng nhất.

Vân Bân lúc đó không được Từ Nguyên Khải để vào mắt, nhà Vân gia làm sao sánh được với nhà Mạc gia. Vừa nhìn Vân Bân, anh đã biết đối phương là người biết điều, kiểu người này sẽ không vì tình riêng mà làm chuyện thiếu suy nghĩ.

Và Vân Bân đã hành động đúng như Từ Nguyên Khải nghĩ. Anh ta âm thầm giúp đỡ Mạc Hồng Huyên và Ấn Tiểu Hạ, không hề tỏ vẻ muốn tranh giành. Ba người họ vì thế mà có cảm tình tốt với Vân Bân hơn.

Nếu không phải Vân Xu cuối cùng làm ầm ĩ mọi chuyện, Từ Nguyên Khải thật ra cũng không định dùng đến hạ sách đó.

Anh cứ tưởng rằng Vân Xu hiểu rõ tình hình rồi, sẽ tự động rút lui như Vân Bân, nhường đường cho Mạc Hồng Huyên và Ấn Tiểu Hạ. Ai ngờ cô lại tìm đến anh trai của Ấn Tiểu Hạ, mà ai cũng biết Ấn Hàm Húc quan trọng với Ấn Tiểu Hạ đến mức nào.

Từ Nguyên Khải vốn luôn giữ bình tĩnh, cuối cùng cũng nổi giận. Nếu Vân Xu không biết điều, làm Ấn Tiểu Hạ đau lòng, thì anh cũng chẳng cần nể nang gì cô nữa.

Từ Nguyên Khải nói với Mạc Hồng Huyên rằng có thể dùng thế lực nhà Mạc để ép Vân Xu ra nước ngoài, như vậy cậu ta có thể thoải mái ở bên Ấn Tiểu Hạ. Nhà Mạc gia đâu phải ai cũng muốn kết thông gia với nhà Vân gia, nói đúng hơn, chỉ có ông cụ Mạc là kiên quyết thôi.

Cứ tưởng rằng phải tốn công tốn sức lắm, ai ngờ cha của Mạc Hồng Huyên lại dễ dàng đồng ý. Chuyện này khiến Từ Nguyên Khải hơi nghi ngờ, nhưng cũng chẳng nghĩ nhiều.

Chắc là cha Mạc thương con trai thôi.

Khi cái gai trong mắt đã biến mất, Mạc Hồng Huyên và Ấn Tiểu Hạ thành công đến với nhau. Là anh em tốt, Từ Nguyên Khải thật lòng mừng cho họ. Còn Vân Xu bị bỏ rơi ở nước ngoài sống thế nào, thì có liên quan gì đến anh chứ?

Từ Nguyên Khải cứ tưởng rằng Vân Xu trở về chẳng khác nào muối bỏ biển, không tạo được sóng gió gì. Ai ngờ mới có mấy ngày, Giang Văn đã gọi điện nói với anh rằng mình thích Vân Xu, anh không thể không suy nghĩ nhiều.

Nhìn lại chuyện đã xảy ra, dù Từ Nguyên Khải không coi Vân Xu ra gì, nhưng vị thế của hai người vẫn có chút tương đồng.

Vân Xu dùng thủ đoạn khiến Giang Văn thích cô, Từ Nguyên Khải khó tránh khỏi nghi ngờ rằng cô về nước là để trả thù bọn họ chuyện năm xưa. Anh không lo Vân Xu sẽ làm gì được ba nhà, cô không có khả năng đó, nhưng anh lo tình bạn của họ sẽ bị tổn thương.

Nhất là cái giọng hối hận của Giang Văn khiến Từ Nguyên Khải giật mình.

Trong điện thoại, giọng Giang Văn vẫn đầy đau khổ: “Nguyên Khải, tôi thật sự hối hận quá. Năm đó sao tôi lại làm thế chứ? Cô ấy chỉ là một con bé mười mấy tuổi, chỉ là muốn giành lại vị hôn phu của mình thôi mà. Chúng ta rõ ràng có thể từ từ khuyên nhủ cô ấy, nói với cô ấy rằng cô ấy sẽ tìm được người tốt hơn, không cần thiết cứ phải bám lấy A Huyên.”

Từ Nguyên Khải nhanh chóng nhận ra câu “Người tốt hơn” mà Giang Văn nói là đang ám chỉ chính anh ta.

Ảnh hưởng của Vân Xu thật quá lớn rồi.

Từ Nguyên Khải hiểu rõ người đang yêu sẽ mất đi lý trí, lúc này mà phản bác mạnh mẽ thì chỉ phản tác dụng thôi. Anh không thể mạo hiểm tình bạn mà khuyên can Giang Văn một cách lỗ mãng được.

 

 

“A Văn, chuyện qua rồi, hối hận cũng vô ích. Nếu cậu thật sự hối hận, thì từ giờ trở đi bù đắp cho cô ấy đi.” Từ Nguyên Khải nói với giọng chân thành, nhưng ánh mắt lại lạnh tanh. Anh muốn từ từ vạch trần bộ mặt thật của Vân Xu, ngăn Giang Văn tiếp tục bị lừa phỉnh.

Giang Văn hỏi: “Vân Xu có chịu nhận sự bù đắp của tôi không? Cô ấy tốt đẹp như vậy, xinh đẹp như vậy, còn tôi thì… đã từng làm tổn thương cô ấy.”

Từ Nguyên Khải đáp: “Còn hơn là không làm gì.”

“Cậu nói đúng, tôi phải thử mới được.” Giang Văn có vẻ đã được thuyết phục, giọng điệu cũng bình thường trở lại.

Một lát sau, anh lẩm bẩm: “Thật ra năm đó không cần phải đuổi cô ấy ra nước ngoài, nếu, nếu cô ấy vẫn ở Đông Thành thì tốt biết mấy.”

Như vậy anh đã có thể lớn lên cùng Vân Xu.

Mặt Từ Nguyên Khải sa sầm lại, ý của Giang Văn là gì đây, chính anh là người đưa ra ý kiến đuổi Vân Xu đi mà: “A Văn, cậu đang trách tôi chuyện năm xưa hả?”

Giang Văn giật mình hoàn hồn, nhận ra mình lỡ lời. Quyết định năm đó là do cả ba người cùng đưa ra, không ai có thể chối bỏ trách nhiệm: “Xin lỗi, Nguyên Khải, tôi không có ý đó, tôi chỉ là… quá hối hận thôi.”

Từ Nguyên Khải thở dài: “Tôi biết cậu đang khó chịu, nhưng lúc đó Vân Xu thật sự đã làm sai chuyện. Cậu quên anh trai của Tiểu Hạ suýt chút nữa lên cơn hen suyễn rồi sao?”

“Nhưng năm đó cô ấy mới mười mấy tuổi, đâu biết hành động của mình sẽ gây ra hậu quả lớn đến vậy. Cô ấy chỉ là muốn tìm người ta nói cho rõ ràng thôi mà.” Giang Văn bênh vực Vân Xu, “Huống hồ Ấn Hàm Húc cuối cùng cũng có sao đâu.”

Từ Nguyên Khải ngạc nhiên nghe những lời này qua điện thoại. Anh muốn dùng Ấn Tiểu Hạ để Giang Văn tỉnh táo lại, dù gì thì Giang Văn cũng từng thích cô ấy, ai ngờ giờ đây bạn mình đã hoàn toàn hướng về Vân Xu, còn tìm lý do biện hộ cho cô nữa chứ.

Anh biết mình không thể nói gì khiến Giang Văn thay đổi được lúc này.

Vậy nên Từ Nguyên Khải lùi một bước: “Tôi hiểu rồi, A Văn. Tôi khuyên cậu là nếu cậu thật sự thích cô ấy, thì cứ theo đuổi đi. Nhưng trước đó, cậu có thể tìm hiểu xem cô ấy thích gì, đã trải qua những gì, rồi "bắt bệnh hốt thuốc".”

 

 

Còn anh, anh sẽ tìm cách gặp mặt cô gái kia.

Từ Nguyên Khải cúp máy, trước khi tìm Vân Xu, anh cần liên lạc với hai người kia đã.

Bình Luận (0)
Comment