Cửa phòng làm việc bị gõ, một nữ nhân viên công sở bước vào. Khác với những nhân viên khác, cô không dừng lại ở bàn thư ký để báo cáo, mà đi thẳng đến sau bàn làm việc, đứng cạnh người đàn ông đang ngồi.
“Hồng Huyên, hôm nay làm việc thế nào rồi? Có mệt không?” Ấn Tiểu Hạ ân cần hỏi.
Mạc Hồng Huyên thấy vợ chưa cưới đến, liền đặt tập tài liệu xuống, dựa người vào lưng ghế, vẻ mặt có chút mệt mỏi: “Mấy hợp đồng quan trọng hôm qua đã xong hết rồi, hôm nay cũng đỡ hơn, ít nhất là dễ thở hơn tuần trước.”
Tuần trước, Mạc Hồng Huyên gần như ở lỳ trong công ty cả tuần, tính tình cũng xám xịt đi không ít.
Đây là quá trình mà người thừa kế nào cũng phải trải qua khi tiếp quản công ty, anh cũng không còn cách nào khác, đâu thể như hồi trẻ, thích thì làm, không thích thì thôi. Anh đã qua cái tuổi muốn làm gì thì làm rồi.
Ấn Tiểu Hạ xót xa nhìn anh: “Anh vất vả rồi, để em mát xa cho anh nhé.”
Mặt Mạc Hồng Huyên dịu hẳn xuống, nhắm mắt lại, để đôi tay kia xoa bóp thái dương cho mình.
Nghe theo lời khuyên của bạn bè, anh đã nói chuyện nghiêm túc với vợ chưa cưới một lần, quả nhiên có hiệu quả. Ít nhất là Ấn Tiểu Hạ không còn ép anh dồn hết tâm trí vào công việc như trước nữa. Anh là người chứ đâu phải cái máy làm việc.
Bây giờ, Ấn Tiểu Hạ thỉnh thoảng sẽ quan tâm hỏi han về công việc của anh, dù chẳng giúp được gì nhiều, nhưng Mạc Hồng Huyên cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn.
Cảm nhận được những ngón tay xoa bóp huyệt thái dương với lực độ vừa phải, anh nghĩ, năm xưa hủy hôn với Vân gia, chọn Ấn Tiểu Hạ, quả là quyết định đúng đắn nhất.
Không nói đến những chuyện độc ác mà vị hôn thê cũ đã làm, chỉ riêng cái kiểu tiểu thư yếu đuối, chẳng làm được trò trống gì của cô, đã không hợp để ở bên cạnh anh rồi. Tuy rằng tình cảm giữa Mạc Hồng Huyên và Ấn Tiểu Hạ không còn nồng nàn như thuở ban đầu, nhưng anh vẫn định sẽ cưới cô.
Mạc Hồng Huyên nhắm mắt, tiện miệng nói: “À, em rảnh thì nên đi giao du nhiều hơn, tham gia mấy buổi tiệc của mấy bà mấy cô ấy, mở rộng quan hệ xã giao.”
Động tác xoa bóp chợt khựng lại.
Mạc Hồng Huyên quay đầu nhìn, Ấn Tiểu Hạ đang cắn môi, vẻ mặt không tình nguyện.
“Em không đi có được không?”
Mạc Hồng Huyên nhíu mày: “Em nói linh tinh gì vậy? Vợ của Mạc gia cần phải biết giao tiếp, là anh tốt cho em thôi, không thì sau này em làm sao sống ở giới thượng lưu Đông Thành này?”
Ấn Tiểu Hạ cãi: “Em có thể cố gắng làm việc, dùng thành tích chứng minh cho họ thấy mà!”
Mạc Hồng Huyên cảm thấy đầu lại bắt đầu nhức: “Công việc với giao tiếp là hai chuyện khác nhau, anh đã nói với em bao nhiêu lần rồi hả.”
Ấn Tiểu Hạ đúng là có năng lực, nhưng cũng chỉ có vậy thôi. Cô giỏi là giỏi kiểu nhân viên xuất sắc, kiểu người có thể từng bước thăng tiến trong công ty, chứ như vậy thì chưa đủ để khiến giới thượng lưu nể trọng.
Muốn vượt qua tầng lớp xã hội, dùng năng lực bản thân để bước chân vào giới thượng lưu Đông Thành, ít nhất cũng phải là người tự tay gây dựng sự nghiệp thành công.
Ấn Tiểu Hạ thì không có cái năng lực đó, nhưng cô cứ mãi không chịu hiểu ra điều này, cứ khăng khăng không chịu đi giao tiếp.
Mạc Hồng Huyên ban đầu cũng chiều theo ý cô, định để cô từ từ thích nghi, nhưng đã mấy năm rồi, cô vẫn giữ ý kiến đó. Anh cũng thấy mệt mỏi, cái tính cách kiên cường bất khuất mà xưa kia anh từng ngưỡng mộ, giờ lại khiến anh đau đầu. Hai người đã cãi nhau không biết bao nhiêu lần vì chuyện này rồi.
Mạc Hồng Huyên thở dài thườn thượt.
Trong lòng Ấn Tiểu Hạ như có cục đá nghẹn ứ, khó chịu vô cùng. Cô không phải không muốn hòa nhập vào giới thượng lưu, mà là những người đó căn bản khinh thường cô, thường xuyên chế giễu cô!
Cô vốn là người cứng đầu, nếu không thì đã chẳng vì học phí cho anh trai, mà nghiến răng nghiến lợi giả trai vào trường Lạc Tư. Vậy nên cô cũng có lòng tự trọng rất cao, không muốn dễ dàng thỏa hiệp.
Mạc Hồng Huyên đương nhiên không hiểu nỗi khổ tâm của Ấn Tiểu Hạ. Anh sinh ra đã là con nhà giàu, xưa nay chỉ có người theo đuổi, đi đến đâu cũng là tâm điểm chú ý. Gia thế nhà họ Mạc là niềm tự tin lớn nhất của anh, đương nhiên anh không thể hiểu được sự tủi thân của Ấn Tiểu Hạ.
Khi có Mạc Hồng Huyên bên cạnh, không ai dám hó hé gì cô. Nhưng một khi Mạc Hồng Huyên rời đi, ánh mắt khinh thường của mấy bà mấy cô đó lại vô hình vô ảnh rơi xuống người cô, rồi họ lại túm tụm lại xì xào bàn tán.
Ban đầu Ấn Tiểu Hạ không hiểu luật lệ của giới này, còn vùng lên cãi tay đôi với họ, trước mặt bao người làm ầm lên, sau đó liền xảy ra huyên náo lớn, nếu không phải Mạc Hồng Huyên và bạn bè giúp cô hòa giải, cô chắc chắn đã bị đuổi thẳng cổ khỏi buổi tiệc rồi.
Sau đó, cô lại tham gia vài lần nữa, nhưng vẫn bị người ta chế nhạo. Cái danh vị hôn thê của Mạc Hồng Huyên giúp cô tránh được những lời công kích trực diện, nhưng mấy cái trò mèo sau lưng đó, cô chẳng biết phải đối phó thế nào.
Dần dần, Ấn Tiểu Hạ không muốn tham gia mấy buổi tiệc tùng hay tụ tập đông người nữa.
Mạc Hồng Huyên hiển nhiên không thể hiểu được nỗi lòng cô. Sau khi chính thức tốt nghiệp, rời khỏi trường học bước vào xã hội, sự khác biệt về thân phận giữa hai người, những gì họ thấy, những gì họ phải chịu đựng, đã tạo thành một khoảng cách lớn, đẩy họ ngày càng xa nhau.
Mạc Hồng Huyên không nhận ra điều này, nhưng Ấn Tiểu Hạ thì đã sớm nhận ra rồi, giống như cái cách cô nhanh chóng nhận ra tình cảm của anh hồi còn học ở trường Lạc Tư vậy.
Đúng lúc hai người chuẩn bị cãi nhau tiếp, điện thoại Mạc Hồng Huyên vang lên.
Anh liếc nhìn màn hình, là Từ Nguyên Khải gọi, anh ra hiệu cho Ấn Tiểu Hạ im lặng, rồi mới nghe máy.
“Alo, Nguyên Khải.”
Từ Nguyên Khải hỏi: “A Huyên, đang bận à?”
Mạc Hồng Huyên đáp: “Vừa xong việc, đang định nghỉ ngơi chút, sao vậy, có chuyện gì à?”
“Ừ, muốn hỏi cậu một chuyện.” Từ Nguyên Khải lựa lời, anh không muốn bạn mình hiểu lầm, “Dạo này cậu có gặp tiểu thư nhà Vân gia không? Nghe nói gần đây cô ấy ở Đông Thành náo nhiệt lắm.”
Tiểu thư nhà Vân gia? Vân Xu?
Mạc Hồng Huyên ngơ ngác trước câu hỏi của bạn, sao tự nhiên lại hỏi chuyện này, anh có nghe tin tức gì về cô đâu, dạo này anh bận quá mà.
“Dạo này tôi bận tối mắt tối mũi, có để ý tin tức gì đâu. Chẳng lẽ cô ấy lại gây chuyện gì nữa hả? Vân Bân không quản cô ấy sao?” Nếu Vân Xu vừa về Đông Thành đã quậy phá, Mạc Hồng Huyên chắc chắn sẽ hối hận vì đã để cô quay lại.
Từ Nguyên Khải chau mày, ý A Huyên là chưa gặp Vân Xu, vậy thì chẳng lẽ cô chỉ nhắm vào Giang Văn đầu tiên thôi sao, rồi sau đó mới tìm đến anh và A Huyên?
Không phải là không thể.
Từ Nguyên Khải suy nghĩ vài giây, rồi quyết định không kể chuyện của Giang Văn cho Mạc Hồng Huyên nghe. Mạc Hồng Huyên đang trong thời kỳ bận rộn nhất, chuyện Giang Văn thích Vân Xu chỉ làm cậu ta thêm phân tâm thôi.
Dù sao thì một bên là bạn thân nhiều năm, một bên là vợ chưa cưới hụt đã bị cậu ta bỏ rơi, hai người này đặt cạnh nhau nghe kỳ cục quá.
Hơn nữa, quan hệ giữa Mạc Hồng Huyên và Ấn Tiểu Hạ hai năm nay không còn được như trước, sự xuất hiện của Vân Xu có khi lại khiến Ấn Tiểu Hạ thêm khó chịu.
“Không có gì, tôi chỉ là nghe phong thanh được vài tin, tiện miệng hỏi thôi.” Từ Nguyên Khải chuyển chủ đề: “À phải rồi, đợi rảnh rảnh, mình tụ tập đi chơi một bữa, dẫn cả Tiểu Hạ theo luôn.”
“Không vấn đề.” Mạc Hồng Huyên đồng ý ngay.
Ấn Tiểu Hạ đợi Mạc Hồng Huyên cúp máy rồi mới hỏi: “Vừa rồi hình như anh nhắc đến tên em, có chuyện gì vậy?”
Mạc Hồng Huyên đáp: “Nguyên Khải bảo đợi hôm nào cả bốn đứa rảnh, rủ nhau đi chơi đâu đó.”
“Nghe hay đó, vừa hay anh cũng có thể thư giãn một chút.”
Hai người ý nhị bỏ qua chuyện cãi nhau ban nãy, họ đều biết hôm nay có tranh cãi nữa cũng chẳng đi đến đâu, chỉ làm tổn thương nhau thêm thôi.
Mạc Hồng Huyên hỏi: “Dạo này em có nghe tin gì về Vân Xu không? Cô ấy có gây ra chuyện gì không?”
Ấn Tiểu Hạ ngớ người, lại một lần nữa nghe thấy cái tên này, lại đúng lúc này, lòng cô không khỏi phức tạp: “…… Không nghe nói gì cả, cô ấy lại làm sao hả anh?”
Trong khoảng thời gian này, Ấn Tiểu Hạ thỉnh thoảng cũng nghĩ không biết Vân Xu ở nước ngoài mấy năm nay ra sao rồi.
Cô từng nghe Mạc Hồng Huyên vô tình nhắc đến, nhà Vân gia chỉ cho Vân Xu một khoản tiền đủ sống, rồi cắt đứt liên lạc hoàn toàn. Một cô tiểu thư chẳng biết gì hết, bỗng dưng bị ném ra nước ngoài, chắc chắn sống không ra gì.
Nghĩ đến đây, Ấn Tiểu Hạ kỳ lạ thay lại cảm thấy mình hơn người, dù cô cũng gặp phải không ít phiền toái, nhưng vẫn tốt hơn Vân Xu nhiều. Cái danh vị hôn thê của Mạc Hồng Huyên đúng là mang lại cho cô không ít lợi thế.
Cô biết ý nghĩ này là không nên, nhưng vẫn không kìm được mà nghĩ như vậy.
Mạc Hồng Huyên nói: “Không có gì, chắc Nguyên Khải chỉ tiện miệng hỏi thôi.”
Là Từ Nguyên Khải nhắc tới sao?
Ấn Tiểu Hạ lại ngớ người lần nữa, không hiểu sao, trong lòng cô bỗng dâng lên một nỗi bất an.
…
Cuộc gọi cuối cùng của Từ Nguyên Khải là gọi cho Vân Bân. Với tư cách là người nhà Vân Xu, họ hẳn là người hiểu rõ tình hình của cô nhất.
So với việc nói chuyện vòng vo với Giang Văn và Mạc Hồng Huyên, Từ Nguyên Khải nói chuyện với Vân Bân thẳng thắn hơn nhiều, hai người ở một mức độ nào đó khá giống nhau, không cần phải khách sáo làm gì.
“Con em cậu sao lại thế này, nghe nói dạo này cô ấy quậy lắm hả?”
Vân Bân nhíu mày, trong đầu hiện ra gương mặt Vân Xu, anh phản bác: “Xu Xu em ấy rất ngoan, cậu đừng ăn nói hàm hồ, em ấy có làm gì đâu.”
Ngoài chuyện hôm đó ở Vân gia động tay động chân ra thì…