Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn

Chương 296

Cùng tiểu mỹ nhân ngư thực hiện một chuyến du ngoạn dưới đáy biển, nghe cũng không tệ.

Vân Xu lại nhìn về phía Khuyết Tư Viễn, ánh mắt long lanh.

Khuyết Tư Viễn không thể cưỡng lại ánh mắt đó của cô, lập tức đầu hàng: “Em nói gì cũng được.”

Tên cầm đầu thấy ba người thì thầm to nhỏ, cho rằng họ đang bàn kế đối phó, cười khẩy: "Đừng phí công giãy giụa! Để con nhỏ kia lại, coi như không có chuyện gì xảy ra, cho cả ba bên đều tốt!".

Hắn còn chưa dứt lời thì đã thấy ba người cùng nhau lao xuống vách đá, hoàn toàn ngây người.

"Không phải chứ?! Bây giờ người ta gan dạ vậy sao!"

Hắn và đám đàn em hốt hoảng chạy đến mép đá nhìn xuống, ngoài tiếng nước rơi vọng lên, chẳng thấy bóng dáng ai. "Xong rồi! Thế này ăn nói với Đông ca thế nào đây!".

Vân Xu rơi xuống nước, đôi chân lập tức biến thành chiếc đuôi cá bạc tuyệt đẹp. Dưới mặt nước là một thế giới khác, thế giới của cô. Trong làn nước lam ngát, thân ảnh cô uyển chuyển, tự do bơi lượn, đẹp như một giấc mơ.

Vân Xu bơi nhanh đến chỗ Khuyết Tư Viễn, nắm lấy tay anh, chiếc đuôi cá bạc nhẹ nhàng lướt đi, rồi lại đến chỗ Thiệu Dương, anh đã chủ động chìa tay ra. Vân Xu mỉm cười, nắm lấy tay anh, rồi cả ba cùng nhau bơi về phía biển khơi.

Đây có lẽ là lần đầu tiên Thiệu Dương và Khuyết Tư Viễn cảm nhận được tốc độ kinh ngạc dưới nước. Dù Vân Xu "yếu đuối" như cọng bún, nhưng cô vẫn là một nhân ngư, tốc độ bơi lội cực nhanh. Chỉ trong chốc lát, họ đã rời xa vách đá kia.

Thiệu Dương ngoi đầu lên, lau mặt, nhìn quanh bốn phía, chỉ thấy biển cả mênh mông. "Đây là đâu vậy?".

Khuyết Tư Viễn lắc đầu: "Không biết".

Cả hai cùng nhìn về phía Vân Xu, cô đang vui vẻ bơi lội xung quanh, nụ cười rạng rỡ trên môi. Cảm giác ở hồ nước và biển cả quả nhiên khác biệt.

 

 

Nhận thấy ánh mắt của hai người, Vân Xu dừng lại, ngây thơ đáp: "Em cũng không biết ạ, cứ tùy tiện chọn hướng mà bơi thôi!" Câu trả lời khiến hai người đàn ông cạn lời.

Thiệu Dương dở khóc dở cười: "Xem ra chúng ta thực sự phải phiêu lưu trên biển rồi". Vân Xu chớp mắt, vui vẻ nói: "Không cần đâu ạ, chúng ta sắp có người giúp rồi! Họ đến kia kìa!".

Từ phía xa vọng lại tiếng động, mấy chiếc vây cá nhô lên khỏi mặt nước, lao đến với tốc độ kinh hoàng. Phản ứng đầu tiên của Khuyết Tư Viễn là cá mập, nhưng nhìn vẻ mặt hớn hở của Vân Xu, anh biết mình đoán sai rồi. Quả nhiên, khi đàn cá đến gần, những sinh vật lạ lùng phá nước lao lên, thân hình xám trắng lấp lánh bọt nước. Lúc này, hai người mới nhận ra đó là cá heo!

Vân Xu ôm chầm lấy từng chú cá heo, thân mật dụi má: "Lâu lắm không gặp, chị nhớ mọi người lắm!". Đàn cá heo cũng tỏ ra vô cùng phấn khích.

Dưới bầu trời bao la, ánh mặt trời phản chiếu xuống mặt biển lấp lánh. Mỹ nhân ngư được đàn cá heo vây quanh, mái tóc dài đen nhánh như mực, làn da trắng như tuyết điểm xuyết những giọt nước trong veo. Ánh mắt cô lấp lánh, còn đẹp hơn cả bầu trời xanh, tựa như một nữ thần biển cả hiện lên, mang theo vẻ đẹp thánh khiết.

Hai người đàn ông không rời mắt khỏi cảnh tượng thần tiên ấy, trong lòng chỉ còn lại một niềm xúc động nghẹn ngào. Đây chính là người con gái mà họ quyết tâm bảo vệ. Nụ cười vô tư thuần khiết này, họ quyết không để bất cứ ai phá hủy!

Cuối cùng, ba người được đàn cá heo đưa về bờ biển Hải Thành. May mắn là xung quanh không có nhiều người, họ vội vãlên bờ. Về đến nơi ở, Khuyết Tư Viễn dỗ Vân Xu về phòng nghỉ ngơi, còn mình thì đến thư phòng.

Trong thư phòng đã có Thiệu Dương đợi sẵn, dáng vẻ lười biếng thường ngày đã biến mất, thay vào đó là vẻ mặt trầm ngưng. Khuyết Tư Viễn bình tĩnh bước đến bàn làm việc, cùng Thiệu Dương bàn bạc kế hoạch tiếp theo. Đối phương đã dám động thủ, cũng nên có dũng khí gánh chịu hậu quả.

...

Tần Đằng vừa đưa Tần Mạn Ngữ về nhà, chuẩn bị lái xe về thì tiếng còi cảnh sát từ xa vọng lại. Anh chợt nhớ đến chuyện ban chiều, lòng bỗng hốt hoảng, nhưng rồi lại tự trấn an: "Không sao đâu, Đông ca thế lực lớn lắm ở Hải Thành, cảnh sát chắc chắn không phải đến tìm mình".

Tần Đằng tự trấn an hết lần này đến lần khác, tâm trạng dần bình tĩnh trở lại. Anh khởi động xe, nhưng bàn tay đặt trên cần số vẫn còn run nhè nhẹ.

Rồi bất chợt, anh nghe thấy tiếng xe dừng ngay bên cạnh, cửa sổ xe bị gõ mạnh.

"Tần tiên sinh, mời đi theo chúng tôi!"

 

 

Tần Đằng cảm giác lạnh toát ở sống lưng.

Người cảnh sát mặc đồng phục, mặt mày nghiêm nghị, lại một lần nữa gõ cửa kính xe: “Tần tiên sinh, mời nhanh chóng xuống xe.”

Tiếng gõ cửa kính vang lên nặng nề, như tiếng búa tạ nện vào đầu Tần Đằng, khiến đầu óc anh trống rỗng. Người anh cứng đờ như tượng đá, chỉ có bàn tay là run rẩy nhẹ.

Tại sao cảnh sát lại tìm đến anh? Với thế lực của Đông ca ở Hải Thành, dù có chuyện gì xảy ra, cũng không thể nhanh đến mức này.

Trong kế hoạch của Tần Đằng, dù chuyện này bị bại lộ, anh vẫn còn đủ thời gian để đối phó, tìm cách chối tội, chứ không phải bị bắt bất ngờ như thế này.

[Bình tĩnh.] Tần Đằng tự nhủ. “Có lẽ mọi chuyện không tệ như mình nghĩ, có lẽ cảnh sát đến vì chuyện khác.”

Anh chỉ có thể tự an ủi mình như vậy.

“Mở cửa xe hợp tác với chúng tôi!” Giọng cảnh sát ngày càng nghiêm khắc.

Tần Đằng run rẩy đẩy cửa xe ra, từng động tác nặng nề khó nhọc: “Các anh chắc là ——.”

Hai chữ “nhầm lẫn” còn chưa kịp nói ra, chiếc còng tay lạnh lẽo đã khóa chặt cổ tay anh.

“Dựa trên chứng cứ và lời khai thu thập được, Tần Đằng, anh bị nghi ngờ liên quan đến vụ án g.i.ế.c người chưa thành, mời anh theo chúng tôi về đồn để điều tra.”

Có đến năm chiếc xe cảnh sát, bắt một người thôi mà cần gì nhiều cảnh lực như vậy? Nhưng vụ án này liên quan đến thế lực đen ở Hải Thành, nên cảnh sát phải hết sức cẩn thận.

Ánh mắt chính trực, sắc bén của họ dán chặt vào người thanh niên trước mặt. Không ai ngờ rằng gia đình Tần gia, vốn thân thiết với Cố gia, lại có thể sinh ra tội phạm.

Mặt Tần Đằng trắng bệch, chiếc còng tay lạnh lẽo như thấm vào tận xương tủy.

 

 

Việc bắt người diễn ra ồn ào, năm chiếc xe cảnh sát và hơn chục cảnh sát thu hút vô số ánh nhìn. Hơn nữa, nơi này lại là đường phố sầm uất. Dù có người giữ trật tự, xung quanh vẫn ồn ào náo nhiệt.

Những người vây xem xì xào bàn tán về Tần Đằng.

“Nhìn người này cũng được đó chứ, ai ngờ lại là tội phạm.”

“Xem quần áo của anh kìa, toàn hàng hiệu cả. Thời buổi này, thiếu gia nhà giàu cũng đi phạm tội sao?”

“Mặt mũi thì sáng sủa, đáng tiếc lòng dạ đen tối.”

 

 

Tiếng xì xào nhỏ to lọt vào tai, Tần Đằng chỉ muốn chui lại vào xe. Anh cảm thấy mình như một gã hề bị mọi người chỉ trỏ, những lời khinh miệt khiến đầu óc anh choáng váng.

Ở trên lầu, Tần Mạn Ngữ và bạn bè đang uống trà. Trong giới thượng lưu Hải Thành, có người không ưa Tần Mạn Ngữ, nhưng cũng có người nịnh bợ cô. Dù sao thì trước buổi tiệc lần trước, cô vẫn còn mang danh “vị hôn thê tương lai của Cố gia”. Cho dù bị Cố Tu Thành phủ nhận, anh vẫn công khai nói sẽ coi cô như em gái ruột.

Cố gia vẫn tiếp tục nâng đỡ Tần gia, những lời đàm tiếu trong giới thượng lưu cũng dần lắng xuống.

“Mạn Ngữ, anh trai cậu đối với cậu thật tốt, lần nào cũng đưa đón cậu.” Người bạn nói với vẻ ngưỡng mộ. Hiếm có người anh nào lại luôn đặt em gái lên hàng đầu như Tần Đằng.

Trong giới thượng lưu, nhiều người ghen tị với Tần Mạn Ngữ vì vừa có người bạn thanh mai trúc mã ưu tú, lại có người anh trai yêu thương cô hết mực.

Tần Mạn Ngữ đặt tách trà xuống, nở nụ cười hiền dịu: “Từ nhỏ sức khỏe tôi đã yếu, anh trai đôi khi lo lắng cho tôi hơn một chút thôi.”

Mọi người xung quanh gật đầu đồng tình, tình trạng sức khỏe của Tần Mạn Ngữ không phải là bí mật trong giới.

“Mạn Ngữ ưu tú như vậy, anh trai yêu thương hơn cũng là lẽ thường.” Mọi người cười nói.

Tâm trạng Tần Mạn Ngữ càng thêm tốt, những bực dọc trong lòng bấy lâu nay cuối cùng cũng được giải tỏa. Dù Cố Tu Thành không cưới cô thì sao chứ? Cô vẫn là ân nhân cứu mạng được Cố gia coi trọng. Chỉ cần Cố gia không sụp đổ, những người xung quanh vẫn phải nịnh bợ cô.

Một người bạn vô tình liếc mắt ra ngoài cửa sổ, rồi dừng ánh mắt, vẻ mặt dần trở nên tò mò.

Người bị bao vây ở dưới lầu kia có dáng người rất quen thuộc, chiếc xe bên cạnh cũng hình như đã gặp ở đâu rồi.

“Sao vậy? Cậu cứ nhìn ra ngoài mãi thế?” Người bạn bên cạnh hỏi.

Người bạn nhìn ra cửa sổ ngẩn người một lúc, vẻ mặt kỳ lạ thu tầm mắt lại: “Mạn Ngữ, cậu có muốn xuống lầu xem thử không? Hình như anh trai cậu gặp chuyện rồi.”

Chưa đợi Tần Mạn Ngữ trả lời, cô lại nói: “Tần Đằng hình như bị… cảnh sát bắt lại.”

Mấy người im lặng hẳn đi. Vừa rồi mọi người đều nghe thấy tiếng còi cảnh sát, nhưng không ai nghĩ cảnh sát lại liên quan đến họ, càng không ai nghĩ Tần Đằng lại bị bắt.

“Chắc nhìn nhầm thôi.” Có người ngập ngừng nói.

Nụ cười trên mặt Tần Mạn Ngữ nhạt dần, cô đứng phắt dậy, đi đến bên cửa sổ nhìn xuống lầu. Tim cô bỗng chìm xuống.

Người bị cảnh sát giữ chặt vai chính là anh trai cô, Tần Đằng.

 

Bình Luận (0)
Comment