Những người khác cũng xúm lại gần, vẻ mặt ai nấy đều trở nên kỳ quái. Họ thận trọng đánh giá Tần Mạn Ngữ đang im lặng, trao đổi ánh mắt với nhau. Cuối cùng, người bạn thân nhất của Tần Mạn Ngữ lên tiếng.
Cô nói nhỏ nhẹ: “Mạn Ngữ, cậu có muốn xuống xem tình hình thế nào không? Nói không chừng chỉ là hiểu lầm thôi mà?”
Tần Mạn Ngữ lục lại mọi chuyện trong đầu gần đây, không phát hiện bất cứ điều gì bất thường, có lẽ đúng là nhầm lẫn thôi, cô gắng gượng tự an ủi mình.
“Tôi xuống xem thử tình hình thế nào, buổi tụ tập hôm nay đến đây thôi nhé, xin lỗi vì đã làm mất hứng của mọi người.”
“Không sao, không sao.”
Sau khi Tần Mạn Ngữ rời đi, mấy người bắt đầu nhỏ giọng bàn tán. Dù Tần Đằng bị bắt vì chuyện gì, việc này chắc chắn sẽ là một tin lớn trong giới thượng lưu. Ai bảo Tần gia và Cố gia lại thân thiết đến vậy cơ chứ?
Tần Mạn Ngữ bước nhanh xuống lầu, vừa kịp lúc Tần Đằng sắp bị đưa đi, cô vội gọi lại.
“Khoan đã! Xin hỏi anh trai tôi đã làm gì? Tại sao các anh lại bắt anh ấy?”
Cảnh sát dừng bước, vẻ mặt nghiêm túc: “Tần tiểu thư, Tần Đằng có liên quan đến một vụ án g.i.ế.c người chưa thành, chúng tôi cần đưa anh ấy về đồn để thẩm vấn.”
Tần Mạn Ngữ lập tức nghĩ đến trái tim nhân ngư. Chẳng lẽ anh trai cô đã cho người đi bắt nhân ngư, kết quả bị phát hiện?
Với tính cách của Tần Đằng, chuyện đó rất có thể xảy ra. Tần Mạn Ngữ nghiến răng đứng im tại chỗ, tức giận đến toàn thân run rẩy. Anh trai cô thật quá ngu ngốc, rõ ràng năng lực có hạn, lại cứ cho mình là giỏi giang lắm, bây giờ thì hay rồi, trực tiếp bị bắt.
Tần Đằng không dám nhìn thẳng vào mắt em gái, anh sợ nhìn thấy ánh mắt chán ghét và thất vọng của cô.
Trong lòng anh, Tần Mạn Ngữ luôn là người đơn thuần, lương thiện, những chuyện g.i.ế.c người như thế này không nên để cô biết.
Cảnh sát gật đầu với Tần Mạn Ngữ, rồi đưa Tần Đằng lên xe.
Những người xung quanh vẫn nán lại tại chỗ, túm năm tụm ba xì xào bàn tán, chủ đề chuyển sang Tần Mạn Ngữ.
“Đây là em gái của tên tội phạm vừa rồi kìa, cô ta có biết anh trai mình làm gì không?”
“Thôi tránh xa ra một chút thì hơn.”
Tần Mạn Ngữ tối sầm mặt mày, trước bao nhiêu người, người thừa kế Tần gia bị bắt đi, thanh danh Tần gia coi như xong rồi, liên lụy đến cô sau này cũng không dám ngẩng đầu lên nhìn ai nữa.
Về đến nhà, cha mẹ cô đang ngồi trên ghế sofa, mặt mày ủ rũ, họ đã biết chuyện của Tần Đằng.
Thấy con gái về, mẹ Tần càng khóc thảm thiết hơn: “Tiểu Ngữ, biết làm sao bây giờ đây, anh trai con bị bắt vào tù rồi.”
Sao bà lại xui xẻo như vậy chứ? Con gái thì bệnh tim bẩm sinh, sức khỏe yếu ớt, con trai thì vừa trưởng thành đã vướng vào tội mưu sát, trực tiếp bị bắt vào tù.
Cha Tần mặt mày u sầu, biết con trai gặp chuyện, ông lập tức tìm luật sư, chuẩn bị bảo lãnh Tần Đằng tại ngoại, nhưng không thành công. Ông nhờ người tìm quan hệ dò hỏi, biết chuyện này liên quan đến một gia tộc lợi hại khác, đối phương không ngừng đẩy nhanh tiến độ, với chứng cứ xác thực như vậy, Tần Đằng không còn đường sống.
Rốt cuộc con trai ông đã đắc tội với người lợi hại đến mức nào chứ?
Cha Tần thở dài nặng nề, thế lực Tần gia không đủ để bảo lãnh Tần Đằng, vậy thì chỉ còn cách…
Ông nhìn về phía con gái: “Tiểu Ngữ, bây giờ chỉ có con mới có thể giúp Tiểu Đằng, con đi cầu xin Cố Tu Thành, cầu xin cậu ấy giúp anh trai con. Tiểu Đằng nó còn trẻ, không thể để nó ngồi tù thật được, như vậy cả đời nó coi như hủy hoại.”
Không có nhà lãnh đạo doanh nghiệp nào lại từng ngồi tù cả.
Mẹ Tần cũng van xin theo, bà không thể trơ mắt nhìn con trai lún sâu vào ngục tù.
Cha mẹ Tần gia biết Tần Đằng đã làm sai chuyện, nhưng đó là con trai của họ mà, không thể bỏ mặc được.
Tần Mạn Ngữ như bị đóng băng tại chỗ, đứng im lặng, lòng tràn đầy chua xót. Cha mẹ không biết rằng vị thế của cô trong lòng Cố Tu Thành đã không còn như trước nữa.
Cô chủ động đến cầu xin Cố Tu Thành, chắc chắn sẽ càng khiến anh có ấn tượng xấu về cô, nhưng Tần Đằng là anh trai cô, cô không thể bỏ mặc anh được.
…
“Cố tổng, Tần tiểu thư muốn gặp ngài.”
“Cho cô ấy vào đi.” Cố Tu Thành không ngẩng đầu lên, tiếp tục xử lý công việc.
Thư ký lặng lẽ lui ra ngoài. Sự phát triển này khiến anh ta thật sự không hiểu nổi. Vốn dĩ cấp trên đối xử với Tần tiểu thư rất tốt, chỉ thiếu mỗi việc công bố thân phận bạn gái, vậy mà đột nhiên thay đổi thái độ, công khai nói sẽ coi Tần tiểu thư như em gái, hơn nữa ai cũng thấy rõ, thái độ của anh đối với Tần tiểu thư ngày càng lạnh nhạt.
Trước đây, cứ nghe tin Tần tiểu thư đến, Cố tổng nhất định sẽ bỏ dở công việc để ra nghênh đón, bây giờ lại chỉ có một câu ngắn ngủi như vậy.
Thật sự cảm thấy Tần tiểu thư có chút đáng thương.
Tần Mạn Ngữ nhận ra ánh mắt thương hại của thư ký, bàn tay nắm chặt túi xách dần siết chặt hơn. Ánh mắt này khiến cô cảm thấy nhục nhã, cô sẵn sàng dùng dáng vẻ yếu đuối để tranh thủ tình cảm, nhưng không có nghĩa là cô cần sự thương hại vô vị.
Thư ký mở cửa, Tần Mạn Ngữ bước vào văn phòng.
Người đàn ông trước mặt vẫn không khác mấy so với dạo gần đây, trên mặt lộ vẻ tiều tụy, ánh mắt tĩnh lặng, khác hẳn Cố tổng khí phách hăng hái trong trí nhớ của cô, như thể là hai người khác nhau vậy.
Nhớ đến mục đích hôm nay, Tần Mạn Ngữ hít sâu một hơi, chuẩn bị lựa lời mở đầu.
Nhưng Cố Tu Thành đã ngẩng đầu lên, nói thẳng: “Nếu cô đến vì chuyện của Tần Đằng, thì cô có thể im miệng.”
Lời nói không chút khách khí khiến sắc mặt Tần Mạn Ngữ tái nhợt. Cô không thể ngờ rằng người đàn ông từng cưng chiều cô lại trở nên như ngày hôm nay. Mấy tháng trước, anh còn hứa hẹn sẽ đưa cô đi du lịch nhiều nơi khi có cơ hội.
Bây giờ lại bảo cô im miệng.
Môi Tần Mạn Ngữ run rẩy, mấy ngày nay, cuộc sống của cô trở nên tồi tệ hơn bao giờ hết, hết đả kích này đến đả kích khác khiến cô sắp không chịu nổi nữa.
“Tại sao?” Cô hỏi.
Cố Tu Thành cười lạnh một tiếng: “Cô nên hỏi anh trai cô đã làm những chuyện gì.”
Tần Đằng lại dám sau lưng anh đối phó với Vân Xu, chuyện này trực tiếp chạm đến điểm mấu chốt của anh. Chỉ cần nghĩ đến việc Vân Xu suýt chút nữa bị thương, anh đã hận không thể Tần Đằng bị phán tù thật lâu.
Vì hành vi của Tần Đằng, sự nhẫn nại của Cố Tu Thành dành cho Tần Mạn Ngữ cũng giảm xuống mức thấp nhất. Anh biết Tần Mạn Ngữ không liên quan đến chuyện này, nhưng Tần Đằng làm vậy cũng là vì cô.
Vành mắt Tần Mạn Ngữ đỏ hoe, nghẹn ngào nói: “A Thành, em biết anh trai em đã làm sai, nhưng anh ấy là anh trai em mà, là người đã cưng chiều, che chở em từ nhỏ, em không thể bỏ mặc anh ấy được.”
“Em muốn nhờ anh giúp đỡ, dù chỉ là thử một chút thôi cũng được.”
Dù sao cũng là người đã ở trong lòng nhiều năm, Cố Tu Thành vẫn mềm lòng, thái độ anh dịu đi đôi chút, nhưng vẫn nói: “Tiểu Ngữ, chuyện này em đừng lo nữa, Tần Đằng đã làm chuyện sai trái, nhất định phải chịu trừng phạt.”
Vẻ mặt Tần Mạn Ngữ đáng thương, nhưng trong lòng nghiến răng nghiến lợi.
Đã làm chuyện sai trái? Nhất định phải chịu trừng phạt?
Những lời này từ miệng Cố Tu Thành nói ra, thật nực cười. Anh ta cũng giống như Tần Đằng thôi, bản chất đều là người lãnh khốc, chẳng qua lần này Tần Đằng động đến người mà anh ta muốn bảo vệ mà thôi.
Tần Mạn Ngữ hiểu rõ tính cách thật sự của Cố Tu Thành, nếu không thì cô cũng đã không thể nhiều năm qua nắm chặt anh trong lòng bàn tay, khiến anh yêu thương, thương tiếc cô hết mực.
Giống như bây giờ, cô biết chuyện của Tần Đằng đã hết cách cứu vãn, nói thêm nữa cũng chỉ làm hao mòn tình nghĩa của Cố Tu Thành dành cho cô mà thôi.
Cô làm theo lời anh, chọn cách im miệng.
Tần Mạn Ngữ rất hiểu rõ, không có sự giúp đỡ của Cố Tu Thành, vị thế của cô ở Hải Thành sẽ xuống dốc không phanh.
…
Sau chuyện lần trước, Khuyết Tư Viễn lo lắng, chuẩn bị thuê vài vệ sĩ đi theo Vân Xu, nhưng bị cô dứt khoát từ chối.
“Em không cần người khác ngày nào cũng kè kè sau lưng.” Vân Xu không vui nói, “Cùng lắm thì sau này em không ra khỏi nhà nữa!”
Cô đã quen với cuộc sống một mình, có thể chấp nhận Thiệu Dương và Khuyết Tư Viễn, cũng là vì một người là ân nhân cứu mạng, một người là người thân của người giám hộ.
Nếu thật sự thuê vệ sĩ, cô chắc chắn sẽ không thoải mái.
Vẻ mặt tức giận của Vân Xu khiến Khuyết Tư Viễn đau đầu. Chuyện nhà Tần gia ầm ĩ lên, Cố Tu Thành chắc chắn đã biết tin Vân Xu, anh lo lắng đối phương lại dùng thủ đoạn đê tiện.
Thiệu Dương nhướn mày: “Không thích thì không thuê nữa.”
Vân Xu vội gật đầu, tỏ vẻ tán đồng.
Khuyết Tư Viễn bất đắc dĩ nói: “Nhưng chuyện lần trước lại xảy ra thì sao?”
Thiệu Dương nói: “Trước khi Cố thị xui xẻo, chúng ta đừng đưa cô ấy đến những nơi vắng vẻ, khi ra ngoài nhất định phải có một người đi cùng, không cho bất cứ ai có cơ hội.”
“Hơn nữa những người kia cũng đều bị bắt rồi, cẩn thận một chút là không có vấn đề gì.” Lời này nói có phần mơ hồ.
Vân Xu mơ màng nhìn họ. Sau khi trở về từ lần trước không lâu, Khuyết Tư Viễn đã nói mọi chuyện đã được giải quyết, bảo cô không cần lo lắng. Vân Xu hỏi lại, họ cũng chỉ nói chung chung.
Cả hai đều không muốn làm cô thêm lo lắng phiền muộn.
Khuyết Tư Viễn lại lần nữa xác nhận: “Thật sự ghét vệ sĩ đi theo đến vậy sao?”
“Siêu cấp ghét.” Vân Xu nghiêm túc nói.