Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn

Chương 299

Theo lời Cố Tu Thành, sắc mặt mọi người trở nên vô cùng kỳ quái, muốn cười lại không dám cười, chỉ đành cố gắng nhịn.

Vị tổng giám đốc Cố gia công khai đưa đón Tần tiểu thư gia tại các buổi tiệc tùng, giờ lại nói chỉ là “quan hệ quen biết” với Tần tiểu thư gia, quả thực là trơ tráo nói dối. Giới thượng lưu Hải Thành ai mà không biết hai người họ là thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau?

Nếu như hành động của Cố Tu Thành trong buổi tiệc lần trước chỉ là làm Tần Mạn Ngữ mất mặt, thì những lời này hôm nay chẳng khác nào chà đạp thể diện cô xuống bùn đen, còn cố tình nghiền nát, không hề nể nang.

Ngay cả những người vốn không ưa Tần Mạn Ngữ cũng bắt đầu cảm thấy đồng tình với cô. Có một người bạn thanh mai trúc mã nổi tiếng chưa chắc đã là chuyện tốt. Với độ nổi tiếng của Cố Tu Thành, ngày mai Tần Mạn Ngữ sẽ trở thành trò cười cho toàn bộ giới thượng lưu.

Mặt Tần Mạn Ngữ đỏ bừng, đứng sững tại chỗ, móng tay gần như muốn cào rách cả lòng bàn tay.

Cố Tu Thành chẳng hề nể tình nghĩa xưa kia, trước mặt một người con gái khác, công khai phủ nhận quan hệ với cô. Giờ phút này, hai người họ đã trở thành người xa lạ.

Cô tức giận đến n.g.ự.c cũng đau nhói.

Khuyết Tư Viễn vì chuyện Vân Xu bị bắt cóc mà căm ghét Cố Tu Thành đến cực điểm, lời nói ra chẳng chút nể nang:

“Tổng giám đốc Cố, anh nói vậy chẳng khác nào đẩy Tần tiểu thư vào chỗ khó xử. Hai người vốn là cặp đôi được Hải Thành công nhận, hơn nữa tôi nghe nói nửa năm trước, trong tiệc sinh nhật của Tần tiểu thư, anh còn tặng cô ấy một chiếc vòng cổ vô cùng đắt giá.”

Cố Tu Thành vì tình thế cấp bách mà hoảng loạn phủ nhận, nhưng vừa nói ra đã nhận thấy không đúng. Vân Xu đã biết đủ loại tin tức về anh và Tần Mạn Ngữ, bây giờ nói hai người không có quan hệ, chẳng khác nào “lạy ông tôi ở bụi này”.

Lời nói bổ sung của Khuyết Tư Viễn càng khiến lời biện minh kia trở nên tái nhợt vô lực.

Đúng như dự đoán, ánh mắt Vân Xu càng thêm chán ghét và khinh thường, như cứa thêm một nhát d.a.o vào lòng Cố Tu Thành.

Anh cố nén hoảng loạn nói: “Tổng giám đốc Khuyết có vẻ rất thích bát quái chuyện đời tư của người khác.”

Đoạn quay sang nói với Vân Xu: “Quan hệ giữa anh và Tần Mạn Ngữ không phải như em nghĩ đâu. Cô ấy là em gái của bạn anh, ngày thường anh chiếu cố cô ấy hơn một chút thôi.”

 

 

Anh nói nghe hay như vậy, nhưng Vân Xu vẫn không tin.

Cố Tu Thành mím môi, đột nhiên nhìn về phía Tần Mạn Ngữ, trong mắt hàm chứa ý tứ ám chỉ.

Anh muốn cô giải thích với người con gái trước mặt này. Tần Mạn Ngữ ý thức được điều đó, não bộ thoáng chốc trống rỗng. Hành vi của Cố Tu Thành lại một lần nữa vượt quá giới hạn chịu đựng của cô, nhưng cô thậm chí không thể nổi giận hay phản bác.

Vì hình tượng của cô trong lòng Cố Tu Thành là một người “thiện lương”.

Trước dẫm cô một chân, sau lại bắt cô phải giải thích. Tần Mạn Ngữ chưa từng chịu qua uất ức như vậy, nhưng thời khắc mấu chốt, cô không thể làm Cố Tu Thành bất mãn. Trái tim nhân ngư vẫn cần dựa vào anh ta mới có thể có được.

Tần Mạn Ngữ đè nén mọi tâm tư xuống đáy lòng, mỉm cười tiến lên một bước: “Vân tiểu thư, cô hiểu lầm rồi. Tôi và Cố Tu Thành chỉ là quan hệ bạn bè bình thường, lần này gặp mặt cũng chỉ là tụ tập một chút thôi.”

Cô thể hiện tao nhã đại thể, ra dáng một tiểu thư khuê các nhà hào môn.

Nhưng Vân Xu lại có thể mơ hồ cảm nhận được người con gái trước mắt này ôm giữ cảm xúc tiêu cực với mình.

Trước khi nhìn thấy Tần Mạn Ngữ, cô còn có chút đồng tình đối phương, vì cô ta gặp phải một gã tra nam. Nhưng sau khi nhìn thấy Tần Mạn Ngữ, nội tâm cô sinh ra một cảm giác bài xích, giống như lần đầu tiên gặp Cố Tu Thành vậy.

Tần Mạn Ngữ lại nói: “Những tin đồn trước đây đều là giả, cô đừng để ý.”

Vân Xu “Ừm” một tiếng, rồi thôi, cô không hứng thú với những ân oán tình thù của hai người này.

Nụ cười trên mặt Tần Mạn Ngữ suýt chút nữa không giữ được. Vân Xu rõ ràng không hề để cô vào mắt, còn Cố Tu Thành thì chỉ tập trung chăm chăm vào người con gái kia, căn bản không để bụng tình cảnh của cô.

Cô đứng ở đây chẳng khác nào một trò hề, những ánh mắt xem kịch vui xung quanh khiến lưng cô như bị kim châm.

 

 

Khuyết Tư Viễn đánh giá hai người kẻ xướng người họa trước mặt, nói: “Nói xong chưa? Nói xong rồi thì đi đi, đừng quấy rầy Vân Xu nghỉ ngơi.”

“Tôi nghe nói sức khỏe Tần tiểu thư không tốt, không chịu được kích thích lớn. Tổng giám đốc Cố vô tình như vậy, nễu lỡ Tần tiểu thư ngất xỉu, kết quả lại đổ thừa lên đầu chúng tôi.”

Khuyết Tư Viễn nghe như thể đang nói giúp Tần Mạn Ngữ, nhưng kỳ thực ẩn chứa sự châm biếm, khiến sắc mặt Tần Mạn Ngữ lúc xanh lúc trắng.

Cố Tu Thành vất vả lắm mới gặp lại được Vân Xu, đương nhiên không muốn rời đi: “Có thể cho anh xin phương thức liên lạc không? Anh đảm bảo chuyện trước kia tuyệt đối không tái diễn, anh chỉ là muốn thỉnh thoảng có thể trò chuyện cùng em.”

Thái độ của anh ta thật sự là vô cũng chân thành, khiến những người bàng quan lần nữa cảm thán, đây là tiểu thư nhà ai mà có mị lực lớn đến vậy?

Tần Mạn Ngữ thậm chí không thể tin được người đàn ông trước mắt là tổng giám đốc Cố thị cao ngạo. Đối mặt với Cố Tu Thành, cô phải cẩn thận lấy lòng mới có thể củng cố vị trí của mình trong lòng anh ta, còn người con gái kia nói chuyện chẳng chút khách khí, Cố Tu Thành lại khúm núm, nhẹ giọng khép nép, sợ đối phương không vui.

Cô cũng nhận ra người con gái đối diện, nghe nói vị Khuyết tổng này đến từ một gia tộc lợi hại. Bản thân cô còn nghĩ đến việc làm thân với vị tiên sinh này, kết quả nâng chén rượu qua đi, chỉ nhận được sự lạnh nhạt.

Khuyết Tư Viễn tuấn mỹ vô cùng, cặp mắt kia lại vô cùng sắc bén. Tâm tư nhỏ của cô trước mặt đối phương chẳng khác nào bị lột trần, khiến Tần Mạn Ngữ không dám nảy sinh bất cứ ý niệm nào khác, chỉ muốn tránh xa.

Còn người đàn ông mà cô cho là không thể tiếp cận kia khi nhìn về phía Vân Xu, vẻ lạnh lùng biến mất, trong mắt tràn đầy ôn nhu.

Cố Tu Thành và Khuyết Tư Viễn, hai người đàn ông xuất sắc nhất Hải Thành đều đặt tâm tư lên người con gái không rõ mặt trước mắt, sự đối lập mãnh liệt khiến tim Tần Mạn Ngữ như rỉ máu. “Được mọi người yêu thương lấy lòng” bao lâu nay, cô rốt cuộc đã biết mùi vị của ghen tị.

Trước kia, khi Cố Tu Thành đứng bên cạnh, cô ngạo nghễ đánh giá những người con gái ghen tị xung quanh, trong lòng cười nhạo.

Hiện tại đến lượt cô nếm trải cảm giác phát điên này.

Vân Xu đã không muốn nói chuyện nữa. Dù cô cự tuyệt thế nào, Cố Tu Thành vẫn cứ như người điếc không nghe thấy.

Khuyết Tư Viễn nhận thấy sự bực bội của Vân Xu, liếc mắt về phía trước đài: “Xu Xu, đồ đã gói xong rồi, chúng ta đi thôi.”

Vân Xu nhìn về phía sau, nhân viên phục vụ đang nơm nớp lo sợ đứng ở quầy, bên cạnh là hộp bánh ngọt đã gói xong. Cô thở phào nhẹ nhõm: “Cuối cùng cũng xong.”

Bánh ngọt đã làm xong từ vài phút trước, nhưng nhân viên phục vụ lại không dám thông báo cho khách, không khí bên kia căng thẳng quá, anh ta thật sự không không có dũng khí. May mắn là một người khách trong đó nhìn thấy hộp bánh ngọt, chủ động lên tiếng.

Nhân viên phục vụ khẩn trương gấp cả 1000 lần, đặt bánh ngọt lên bàn, rồi vội vã trở lại vị trí làm việc.

Trong lúc đó, một nữ khách hàng vô tình đối diện ánh mắt với anh. Anh thoáng thất thần, đó là một đôi mắt vô cùng xinh đẹp, phảng phất cất giữ vô vàn tinh tú, khó trách vị Cố tiên sinh kia cứ mãi dây dưa không thôi. Vị tiểu thư này nhất định là một đại mỹ nhân tuyệt sắc.

Nhân viên phục vụ trở lại trước quầy, nhưng tâm trí không thể nào tập trung được, trong đầu chỉ còn đôi mắt xinh đẹp kia, tựa như có ma lực vậy.

 

 

Vân Xu đứng dậy, Khuyết Tư Viễn xách hộp bánh ngọt lên, hai người chuẩn bị rời đi.

Anh nói: “Tôi và Xu Xu xin phép không tiếp chuyện nhiều được, hai người cứ tự nhiên.”

 

 

Cố Tu Thành không muốn cứ vậy từ bỏ, anh xoay người, muốn nắm lấy tay người con gái, nhưng bị chặn lại giữa chừng.

Xung quanh tĩnh lặng như tờ, mắt không chớp nhìn chằm chằm hai người đàn ông giằng co.

Khuyết Tư Viễn nắm chặt cánh tay đối phương, ánh mắt sắc bén, thanh âm lạnh như băng: “Tổng giám đốc Cố, xin tự trọng!”

Giờ khắc này, khí thế của anh trực tiếp áp chế Cố Tu Thành.

Vân Xu đứng sau lưng Khuyết Tư Viễn, nhẹ nhàng kéo nhẹ vạt áo anh: “Thôi được rồi, chúng ta đi nhanh thôi.”

Đó là tư thái vô cùng tín nhiệm, Cố Tu Thành ngẩn người. Vân Xu trước mặt anh chưa từng biểu hiện như vậy.

Khuyết Tư Viễn buông tay ra, ôn hòa nói: “Được.”

Cố Tu Thành trầm mặc, Tần Mạn Ngữ đứng bên cạnh căn bản không dám lên tiếng, sợ bị vạ lây.

Một lúc lâu sau.

Người đàn ông nói: “Anh về trước, em cũng về đi.”

Nói rồi lập tức rời đi, thậm chí không thèm quay đầu lại.

Tần Mạn Ngữ đỉnh những ánh mắt chế giễu dường như có như không của người khác, nụ cười trên mặt biến mất. Cô cảm thấy trái tim mình âm ỉ đau nhói, cảm giác vô lực lan khắp toàn thân. Cô rõ ràng đã nắm được quân bài tốt nhất, vì sao lại đi đến bước đường này?

Quán cà phê càng lúc càng xa.

Vân Xu vẫn có chút không thoải mái, vốn dĩ vui vẻ ra ngoài mua đồ, kết quả lại gặp phải hai người đáng ghét.

Khuyết Tư Viễn an ủi cô: “Ghét anh ta thì sau này chúng ta không gặp anh ta nữa.”

Vân Xu nhíu mày: “Kỳ thực không chỉ Cố Tu Thành, cả vị Tần tiểu thư bên cạnh anh ta, em cũng không thích.”

Bình Luận (0)
Comment