Khuyết Tư Viễn khựng bước. Vân Xu rất ít khi nói không thích người hay đồ vật gì, lần này lại nói thẳng không thích Tần Mạn Ngữ, có phải hay không đã nhận ra điều gì không ổn? “Vậy em và Tần tiểu thư trước kia từng gặp nhau chưa?”
“Chưa ạ.” Vân Xu nói: “Chỉ là cô ấy cho em cảm giác không thoải mái.”
Khuyết Tư Viễn cười nhạt, thì ra vẫn là cô tiên cá nhỏ mẫn cảm.
Người con gái Tần Mạn Ngữ này cũng không phải là hạng vừa, thái độ bề ngoài luôn là hiền hậu, thiện lượng đến mức hoàn mỹ. Tần gia và Cố gia bị cô ta hoàn toàn xoay vòng vòng, vì sức khỏe của bản thân, có thể không từ thủ đoạn. Người bình thường thật đúng là không đấu lại cô ta.
…
Hôm nay thời tiết Hải Thành rất tệ, mây đen kéo đến, trời đất u ám.
Một người đàn ông mặc áo mưa cúi đầu bước đi trên đường, mũ trùm che khuất mặt. Người đi ngang qua sẽ liếc nhìn thêm một cái, nhưng cũng không thấy kỳ lạ. Hôm nay trời có vẻ như muốn trút mưa to, mặc áo mưa trước cũng là chuyện bình thường.
Thời tiết thật hay thay đổi, người qua đường nhíu mày, bước nhanh về nhà.
Gió lạnh thổi qua, cuốn theo lá khô trên mặt đất, mang theo khí lạnh đến thấu xương.
Người đàn ông mặc áo mưa dáng người cao lớn, đi thẳng trên đường không hé một lời, chỉ cắm cúi bước đi, mãi đến khi đến trước một tiệm tạp hóa cũ nát mới dừng chân, bước vào.
Chủ tiệm là một thanh niên tóc vàng hoe, đang say sưa chơi game, tiếng nhạc nền đinh tai nhức óc vang vọng trong tiệm tạp hóa nhỏ hẹp. Đột nhiên bóng đen phủ xuống.
“Mua gì?” Người tóc vàng hỏi, mắt vẫn không rời khỏi màn hình điện thoại.
Bóng đen vẫn không nhúc nhích.
Người tóc vàng rốt cuộc nhận ra có gì đó không ổn, ngẩng đầu lên, thấy rõ khuôn mặt người tới, điện thoại “bịch” rơi xuống đất. Anh ta lập tức đứng dậy, lắp bắp nói: “Đông, Đông ca, sao ngài lại tới đây?”
Vị đại gia này không phải bị bắt vào tù rồi sao? Sao lại xuất hiện ở tiệm tạp hóa của anh ta? Người tóc vàng trong lòng kêu khổ không ngừng, anh ta không muốn sau này bị gọi lên đồn cảnh sát hỏi chuyện.
Ánh mắt nặng nề của Đông ca dừng trên người người tóc vàng: “Cậu yên tâm, tôi chỉ đến lấy vài thứ thôi.”
Người tóc vàng cúi đầu khom lưng nói: “Ngài muốn gì cứ tự nhiên lấy, tự nhiên lấy.”
Chỉ cần không liên lụy đến anh ta là được.
Đông ca trầm mặc bước vào trong tiệm.
Nửa giờ sau, người đàn ông mặc áo mưa lại lần nữa bước ra khỏi tiệm tạp hóa, trong tay xách theo một túi ni lông. Hắn ta tìm một chỗ khuất ngồi xuống nghỉ ngơi. Lúc này sắc trời đã hơi tối, đêm xuống mới là thời cơ hành động tốt nhất.
Đông ca hồi tưởng lại những chuyện đã xảy ra trong thời gian qua. Sự việc bùng nổ quá nhanh, mọi thứ như thể có người đứng sau giật dây vậy. Những manh mối cứ thế tìm đến hắn, khiến hắn bị bắt.
Tuy rằng Tần Đằng cũng bị tống vào tù, nhưng Đông ca mơ hồ nhận thấy tất cả những chuyện này đều có liên quan đến Tần Đằng. Hắn ta nhắm mục tiêu vào người con gái mà trước đó Tần Đằng yêu cầu bắt.
Dựa vào những mối quan hệ còn sót lại, hắn ta rốt cuộc biết người con gái kia không hề không có bối cảnh như lời Tần Đằng nói. Sau lưng cô là Khuyết Tư Viễn. Chính người đàn ông này, chỉ vì lần trước hắn ta phái người đi bắt cô, mà đã dễ dàng tiêu diệt bọn họ.
Hiểu rõ tiền căn hậu quả, Đông ca tự nhiên không muốn bó tay chịu trói. Hắn ta thừa dịp sơ hở khi áp giải, tập kích cảnh sát, trực tiếp đào thoát.
Đông ca có thể làm mưa làm gió ở Hải Thành, phần lớn là do hắn ta đủ tàn nhẫn. Tàn nhẫn với người khác, cũng tàn nhẫn với chính mình. Hắn ta không quan tâm đến tình cảnh của mình sau này, nhưng nhất định phải khiến ba người xuất hiện ngày hôm đó trả giá đắt.
Người đàn ông chắc nịch cắn từng miếng bánh mì trong túi, chờ đợi bóng tối buông xuống.
…
Nước mưa xối xả gõ lộp bộp trên mái hiên, càng lúc càng dữ dội.
Ngoài phòng lạnh lẽo, trong phòng lại ấm áp.
Trong phòng khách sáng trưng.
Người con gái ôm gối hình cá heo biển ngồi dựa vào sofa, mơ màng sắp ngủ. Mái tóc đen mềm mại rủ xuống vai, đầu nhỏ thỉnh thoảng khẽ gật gù, cuối cùng không chống đỡ được nữa, gục xuống gối bên cạnh, mới tỉnh táo lại.
Vân Xu dụi dụi mắt, nhìn đồng hồ, từ lúc Thiệu Dương ra ngoài mua đồ đến giờ đã hơn một tiếng, mà vẫn chưa thấy về.
Ngoài trời mưa thật sự rất to, cô hé rèm nhìn ra ngoài, lòng không khỏi lo lắng. Chẳng lẽ Thiệu Dương bị mắc mưa rồi? Sớm biết vậy cô đã nhất quyết không đồng ý để anh ra ngoài.
Vân Xu đang định kéo rèm lại, ánh mắt chợt nhìn thấy được một bóng người đứng trước cổng sắt, người đó chỉ mặc độc chiếc áo mưa, trong mưa rền gió thét trông thật đáng thương.
Cảm giác thật thảm thương. Anh ta có cần giúp đỡ không?
Vân Xu chần chừ. Cô chỉ có một mình ở nhà, mời người lạ vào nhà tránh mưa là không thể, nhưng cứ thế bỏ mặc người ta thê thê thảm thảm đứng ngoài kia, cô lại không đành lòng. Chỗ gần đây này lại không có chỗ nào để trú mưa.
Phải làm sao bây giờ?
Ra ngoài dùng ô cầm tay trong thời tiết này cũng chẳng ích gì. Có công cụ nào khác có thể tạm thời giúp anh ta che chắn mưa gió không?
Đúng rồi!
Mắt Vân Xu sáng lên. Phía sau nhà kho bên cạnh có mấy chiếc ô che nắng lớn, vừa hay có thể đưa cho anh ta dùng. Dù sao mùa mưa to cũng không kéo dài bao lâu, che chắn tạm trận này, để anh ta nhanh chóng rời đi.
Nghĩ vậy, Vân Xu vội vàng khoác áo mưa, trùm kín bản thân kín mít. Đôi chân cô không thể tiếp xúc với nhiều nước, nên phải hết sức cẩn thận.
Chuẩn bị xong xuôi, cô đầu tiên là chạy ra trước cổng lớn, hỏi han tình hình người đàn ông.
Đông ca trầm mặc đứng trước căn nhà. Đây là nơi ở của hai nam một nữ kia, tường rào xung quanh cao đến phi lý. Trong lúc hắn ta nghĩ cách trèo vào thì một giọng nữ nhẹ nhàng, dễ nghe vang lên trong mưa lớn.
“Tiên sinh, tôi thấy anh cứ đứng ở đây mãi, có cần giúp gì không?”
Thanh âm này quá mức êm tai. Đông ca theo bản năng nhìn sang, rồi đối diện với một đôi mắt vô cùng xinh đẹp. Trong đôi mắt ấy phảng phất chứa đựng vô tận ánh sáng lấp lánh, vẻ lo lắng bên trong rõ ràng đến thế.
Hắn đã rất lâu rất lâu rồi chưa từng nhìn thấy ánh mắt như vậy.
Động tác xoay người của Đông ca khựng lại. Vân Xu ngỡ anh ta cam chịu, nói: “Chỗ này không có chỗ nào trú mưa cả. Nếu anh không ngại, chờ tôi một lát nhé, trong nhà có ô che nắng lớn, có thể giúp anh che mưa tạm thời, tôi đi lấy cho anh.”
Nói xong, Vân Xu xoay người đi lấy ô.
Đông ca nhìn bóng dáng nhẹ nhàng của cô, không biết suy nghĩ gì, cuối cùng vẫn im lặng đứng tại chỗ, mặc cho mưa gió vần vũ.
Vân Xu vốn đã mặc áo mưa, lại còn cầm thêm ô, nhưng vì chiếc ô che nắng lớn, cô chỉ có thể buông chiếc ô nhỏ cầm tay, hai tay kéo ô che nắng, chậm rãi tiến về phía trước. Tóm lại, bảo vệ đôi chân cho tốt là được.
Ngoài cổng lớn, người đàn ông vẫn đứng im trong mưa gió.
Vân Xu vẫy vẫy tay về phía anh ta: “Tôi sẽ nhét ô từ bên dưới qua, anh nhận lấy rồi mở ra là được.”
Đông ca nhìn đôi mắt lấp lánh kia, làm theo lời cô, ngồi xổm xuống, kéo ô che nắng ra ngoài cổng.
Vân Xu giục: “Mau mở ra đi, tôi cảm giác áo mưa bên trong anh chắc là ướt hết rồi.”
Chiếc ô che nắng trong tay có cấu tạo đơn giản, Đông ca dễ dàng mở ra. Chiếc ô rộng màu xanh trắng đan xen che chắn phần lớn mưa gió, ngay cả cái lạnh trên người dường như cũng vơi đi phần nào.
Vân Xu thở phào nhẹ nhõm. Như vậy đối phương hẳn là sẽ thoải mái hơn một chút.
Vì vừa rồi chỉ mặc áo mưa, không ít nước mưa đọng lại trên mặt, giờ phút này cảm giác dinh dínhtrên da khiến Vân Xu rất khó chịu. Cô bất giác đưa tay xoa xoa mặt, rồi phát hiện ra điều bất thường.
A, dây khẩu trang bị đứt rồi.
Lực chú ý của Đông ca toàn bộ đặt trên người cô, tự nhiên cũng chú ý tới chiếc khẩu trang rơi xuống.
Sau đó, hắn thấy một gương mặt xinh đẹp tuyệt trần. Từ đuôi lông mày đến cằm, mỗi đường nét đều tinh xảo đến khó tin. Đây là vẻ đẹp không thuộc về nhân thế, đôi mắt ngưng tụ muôn vàn ánh sáng hoa lệ giờ phút này mang theo một chút mờ mịt.
Nên hình dung tâm tình trong khoảnh khắc ấy thế nào nhỉ? Đại khái giống như là rõ ràng thân trong bão táp, hắn lại như được ánh dương soi rọi khắp người.
Trong đêm tối tăm mờ mịt, cô là ánh sáng duy nhất.
Yết hầu Đông ca khô khốc. Vẻ đẹp này vượt xa dự tính của hắn, khiến hắn không còn tâm tư muốn gây tổn thương nữa. Nghĩ đến việc mình đã từng có hành động gây tổn thương cô, Đông ca liền không khỏi hối hận.
Nghe đàn em nói, Vân Xu lúc ấy còn nhảy xuống biển. Cô có lẽ đã rất sợ hãi nên mới có thể hành động cực đoan như vậy. Tất cả đều là do hắn.
Đông ca mím chặt môi, vẻ mặt hối hận.
Vân Xu lập tức quyết định quay vào phòng lấy thêm một chiếc khác: “Anh chờ một chút, tôi đi lấy đồ.”
Trong phòng và ngoài phòng quả thực là hai thế giới. Vừa bước vào cửa, Vân Xu đã cảm nhận được hơi ấm ùa vào cơ thể. Cô vào phòng rửa mặt rửa qua mặt, rồi đến phòng bếp hâm nóng chút đồ ăn mang theo, cầm thêm một lọ sữa bò nóng, một lần nữa đeo khẩu trang, cầm ô đi ra ngoài.
“Tôi mang cho anh chút đồ ăn, anh có muốn ăn không?” Giọng nói ngọt ngào lại lần nữa vang lên: “Quần áo anh chắc là ướt hết rồi, ăn chút đồ nóng sẽ thoải mái hơn đấy.”
Đông ca muốn hỏi cô, em đối với bất kỳ người xa lạ nào cũng tốt bụng như vậy sao?
Nhưng hắn không nói được thành lời, chỉ trầm mặc nhận lấy đồ ăn. Bình thủy tinh đựng sữa bò truyền đến từng đợt hơi ấm, dường như lan tỏa đến tận đáy lòng, khiến hắn vô thức nắm chặt thân bình.
“Cảm ơn.” Hắn trầm giọng nói.