Chương 132: Thần Nữ Thật Giả (24)
Chương 132: Thần Nữ Thật Giả (24)
Hay thật, sau ℓưng mỗi đứa trẻ ngỗ nghịch đều có phụ huynh bao che con cái.
Đến ℓúc này, trong bao con nhộng ký ức của nàng hiện ra vài hình ảnh, chính ℓà những ℓần nguyên chủ gây tai họa và hoàng đế theo sau giải quyết cho nàng.
Đúng vậy, đây chính ℓà nguyên nhân trực tiếp khiến nguyên chủ ngày càng phách ℓối.
Ân Thành Hàn không thể nào ngờ được, hắn ta đến đây ℓà để đòi ℓại sự công bằng, sao ℓại khiến cháu trai rơi vào hố ℓửa như vậy. Hắn ta còn mặt mũi nào đối diện với Tam đệ, ℓàm sao đối mặt với ℓiệt tổ ℓiệt tông nhà họ Ân!
Đáng hận hắn ta ℓà quan võ, không có tài ăn nói. Nếu không, Ân Thành Hàn cũng không thể chỉ biết hô to: “Bệ hạ, chuyện này không được!”
“Sao ℓại không được?” Hoàng đế chắp tay sau ℓưng: “Không phải trước đó ngươi nói rằng Quảng Đức đã ℓàm tổn hại đến thanh danh của nhà họ Ân và Ân Tam công tử hay sao, chuyện đã đến nước này, vì cứu vãn danh tiếng, đây chính ℓà biện pháp tốt nhất.”
“Nhưng mà cháu trai của thần cũng không tự nguyện…”
Nếu đã nói đến như vậy, thì gần như không còn con đường nào khác nữa rồi.
Ân Thành Hàn không cam lòng, tuy phẩm đức của công chúa không tốt ,nhưng hoàng đế đã quyết tâm bảo vệ nàng, hắn còn có thể làm được gì nữa? Cuối cùng người bị ép thành thân cũng không phải con trai ruột của hắn ta, vả lại, nếu vì chuyện này mà có thể đổi lại được một sự hứa hẹn của hoàng đế, giúp cho con đường làm quan của con trai ruột hắn ta được suôn sẻ…
Chẳng qua là nhà họ Ân cũng được xem là võ tướng thế gia, cưới về một tôn đại phật như vậy, phải cư xử như thế nào đây? Loại chuyện ngậm bồ hòn làm ngọt như vậy, sau này làm sao hắn ta có thể ngẩng đầu trước mặt đồng liêu đây?
Ân Thành Hàn còn chưa suy nghĩ xong, có hai giọng nói vang lên.Dẫu sao hoàng quyền là trên hết.
Quả nhiên, hoàng đế cầm chiếc ly trên bàn, ném vào người Ân Thành Hàn: “Láo xược, nhà họ Ân có thể cưới công chúa chính là phúc phần mấy đời, đến miệng ngươi thì lại biến thành sai lầm?”
Ân Thành Hàn hoảng sợ, nhanh chóng quỳ xuống: “Thần không dám! Thần đáng tội chết vạn lần!”
Hoàng đế vừa đấm vừa xoa, đánh một cái rồi lại cho một quả táo ngọt: “Đương nhiên, chuyện lúc trước là do Quảng Đức không hiền huệ, sau khi khâm thiên giám chọn được ngày lành tháng tốt để tổ chức hôn lễ, trẫm sẽ không để nhà họ Ân chịu thiệt.”“Bệ hạ.”
“Phụ hoàng.”
Ninh Xu và Úy Trì Tự cùng lúc mở miệng.
Ninh Xu ngẩng đầu nhìn Úy Trì Tự, nam nhân nhường một bước, không nói tiếp nữa. Vì vậy nàng nói tiếp: “Phụ Hoàng, nhi thần biết sái, nhưng mà chuyện con bắt Ân Tam công tử là có nguyên nhân.”“Ân Thành Hàn nói: “Ngài còn có lý do gì chứ? Không phải chỉ vì thấy sắc…”
“Khụ khụ.”
Úy Trì Tự ho nhẹ, để cho Ân Thành Hàn nuốt lại mấy chữa “nảy lòng tham” phía sau, dù Quảng Đức công chúa ngàn sai vạn sai thì hắn ta cũng không thể chỉ trích nàng ngay trước mặt hoàng đế như vậy được.
Hoàng đế tạm thời không so đo với sự phạm thượng của Ân Thành Hàn, nói với Ninh Xu: “Tốt nhất là con có lý do thích hợp, con nói nghe thử xem.”Năm nay hoàng đế bốn mươi hai tuổi, đang lúc tráng niên, với tư cách là cựu nam chính thì gương mặt rất tuấn tú, chỉ là sắc mặt hơi tái nhợt, có lẽ thân thể không quá tốt.
Nếu đã biết cơ thể của hoàng đế không tốt, Ninh Xu có thể mơ hồ đoán ra được lý do tại sao hoàng đế dù bất chấp lẽ phải cũng muốn Ninh Xu và Ân Dạng thành thân, phải nhanh chóng gả Ninh Xu ra ngoài thì sau khi ông ta trăm tuổi, nàng mới không bị sa sút. Có lẽ lúc Ninh Xu vừa bắt người, ông ta cũng tức giận, cuối cùng sau khi cân nhắc nặng nhẹ mới đưa ra quyết định này.
Đương nhiên, nếu Ninh Xu có thể đoán ra thì Ân Thành Hàn cũng hiểu được, sắc mặt hắn ta lúc trắng lúc xanh: “Là Quảng Đức công chúa làm sai, sao có thể bắt bề tôi phải gánh vác sai lầm…”
Ninh Xu lắc đầu, đại bá Ân gia có lẽ sẽ phải chịu thua thiệt, có lý cũng biến thành vô lý.Hoàng đế hừ lạnh: “Ngươi cho rằng Quảng Đức rất thích hay sao? Nếu không phải Quảng Đức nhất thời hồ đồ, nhà họ Ân các ngươi cũng không xứng với công chúa đâu!”
Phụ hoàng của Ninh xu, ngài đúng là cha ruột.
Biện pháp này vừa đơn giản lại trực tiếp, có thể chặn miệng dân chúng để bảo vệ Ninh Xu, nhưng nó cũng không phải là chuyện tốt. Theo quan điểm sống của Ninh Xu, loại hôn nhân như vậy là kết thù chứ không phải kết thân. Từ góc độ trò chơi mà nói, nàng không muốn có sự ràng buộc với Ân Dạng quá nhanh.
Nàng giương mắt quan sát hoàng đế.Ninh Xu chớp mắt mấy cái rồi nói: “Chỉ là do nhi thần nghe nói tài năng vẽ tranh của Ân Tam công tử rất tốt, nên mới mời hắn đến phủ công chúa vẽ tranh thôi.”
Ân Tam vô cùng có năng khiếu trong lĩnh vực vẽ tranh, ngay cả hoàng đế cũng từng được nghe về chuyện này. Trong một phiên bán đấu giá để giúp đỡ nạn dân bị thiên tai, Ân Dạng đã bán ra một bức tranh ngắm tuyết mùa đông thu về được ba ngàn lượng bạc trắng. Nếu không phải đối với văn nhân, việc đọc sách mới là quan trọng nhất thì danh tiếng của hắn sẽ còn cao hơn.