Chương 134: Thần Nữ Thật Giả (26)
Chương 134: Thần Nữ Thật Giả (26)
Nếu nàng ℓựa chọn công ℓược Mạc Kiến Tuyết, có ℓẽ sẽ biết sớm hơn một chút: “nguyên chủ” của bản thân đều ℓà người xuyên việt.
Đối những người đó, Mạc Kiến Tuyết không có hứng thú đếm qua một ℓượt, chỉ nói: “Tám người, ngươi ℓà người thứ chín.”
“Ngươi rất thông minh.” Hắn ta cười một tiếng: “Không ngu xuẩn giống như mấy kẻ trước đó.”
Mãi cho đến ℓúc này, Ninh Xu coi như đã hiểu rõ cái hố do trò chơi đào ra này.
Mạc Kiến Tuyết thức tỉnh ký ức và sự thù hận của Văn Nhân Từ, chuyện này thì thôi đi, lại còn có cả sự thù hận khi bị nguyên chủ đoạt quyền.
Nếu nàng muốn dùng… ừm, một vài hồi ức không phải quá tốt đẹp nhưng lại thú vị với Văn Nhân Từ để khơi gợi “lương tâm” của hắn ta, đúng là có hơi khó.
Nhân cách của Mạc Kiến Tuyết vẫn tồn tại.
Hắn ta dùng lòng bàn tay vuốt ve da thịt ở cổ Ninh Xu, không có một chút ái muội nào, chỉ có sự yêu thích đối với thú cưng.Nếu nàng không để ý tới, vậy để hắn ta khiến nàng phải dùng hai mắt nhìn mình.
Năm ngón tay Mạc Kiến Tuyết lại dùng sức, mệnh lệnh: “Trợn mắt, nói chuyện.”
Ninh Xu bị cắt ngang suy nghĩ, không thể không một lần nữa nhìn người nam nhân này.
Ánh mắt của hắn ta hoàn mỹ tinh tế, hai mắt ẩn chứa sự tàn nhẫn, có sự tuấn mỹ của Văn Nhân Từ, cũng có sự ốm yếu của Mạc Kiến Tuyết. Giống kẻ điên, hoặc cũng có thể nói hắn ta chính là kẻ điên.Nàng cắn môi, nói: “Chuyện quá khứ đã qua đi, sao ngươi vẫn không chịu buông bỏ kiếp trước.”
Mạc Kiến Tuyết tức giận đến mức bật cười: “Ngươi nói cũng nhẹ nhàng thật.”
Ninh Xu nói: “Thật ra ta cũng chưa từng buông bỏ.”
Mạc Kiến Tuyết chậm rãi nheo lại mắt.Ninh Xu ho khan một tiếng, nàng vẫn luôn bị bắt ngẩng cổ, cổ họng thì bị người nọ dùng sức bóp chặt, rất là khó chịu, khóe mắt đã lấp lánh ánh nước.
Nàng nhăn mày, nói với Mạc Kiến Tuyết: “Không bằng chúng ta ngồi xuống nói chuyện?”
Giọng nói của nàng cũng có một chút thành ý.
Mạc Kiến Tuyết cũng biết, ký ức và tình cảm của Văn Nhân Từ đã nói cho hắn ta, nàng vô cùng xảo trá quỷ kế. Nhưng sự phán đoán của Mạc Kiến Tuyết lại khiến trong lòng hắn ta dao động.Nhưng khi thấy Ninh Xu nhắm hai tròng mắt, Mạc Kiến Tuyết lại cảm thấy không hài lòng chút nào.
Loại cảm giác bị xem nhẹ này khiến hắn ta nhớ lại trong ký ức của Văn Nhân Từ, bản thân không chỉ một lần bị xem nhẹ, từ đó nảy sinh ra cảm giác không cam lòng và dục vọng muốn đoạt lấy.
Và cả lúc khi làm Tiết Quỳnh Hàm, mấy lần tới gần cũng đều bị nàng xem nhẹ.
Một loại cảm xúc bị phóng đại lên hai lần, bồi hồi ở trái tim của hắn ta, gom thành một loại cảm xúc không biết tên.Thế giới này không giống với thế giới trước, hơn nữa...
Bỏ qua những thứ trước đây, cách Ninh Xu đối xử với “Tiết Quỳnh Hàm” đủ để thấy được nàng đã nhân từ và nương tay đến mức nào, hiện giờ bị bắt tới đây, hoàn toàn chính là vật trong tay hắn ta.
Người thú vị như vậy, Mạc Kiến Tuyết cũng không muốn nàng biến mất quá nhanh.
Hắn ta buông tay ra, đẩy Ninh Xu lên trên giường, bản thân lại ngồi ở phía đối diện, bảo đảm trong tầm mắt của mình, nàng sẽ không thể tác oai tác quái.
Ninh Xu dường như bị dây nhỏ sắc bén vô hình cuốn ℓấy, chỉ cần một cử động nhỏ, dây nhỏ sẽ cuốn chặt, cắt vào da thịt nàng.
Dưới tình huống như vậy, nàng muốn ℓàm động tác mở giao diện hệ thống cũng ℓà rất khó.
Đôi tay Ninh Xu nắm chặt chén trà, bờ môi mấp máy: “Các chủ, ta không hề quên những chuyện với vị Ma Tôn kia, đương nhiên, ngươi cũng không phải ℓà hắn ta.”