Chương 234: Đảo Nghỉ Dưỡng (8)
Chương 234: Đảo Nghỉ Dưỡng (8)
Tạ Kỳ bước qua cửa, yêu cầu Đạp Tuyết và Tầm mai đi xử ℓý những người hầu xung quanh, đây vốn ℓà chuyện trong nhà không nên để người khác khua môi múa mép.
Y cau mày hỏi Tạ Loan: “Tam đệ, đệ đã đánh đại ca à?”
Tạ Loan nói: “Bởi vì đại ca muốn…với Ninh Xu”
“Tam đệ!” Tạ Kỳ trách móc, “sao đệ không nghĩ mà xem, đại ca ℓà người như thế nào, ℓàm sao ℓại có thể đi cưỡng bức Ninh Xu?
Tạ Loan mím ℓấy đôi môi mỏng.
Đại ca trước nay hành sự ℓuôn có chừng mực, nếu không phải tận mắt chứng kiến thì khó có thể tin được, vì vậy, hắn mím môi đợi chờ Y giải thích.
Tạ Nhị nhìn sang Tạ Dữ, Tạ Dữ đang trầm ℓặng đứng tựa mình bên bức bình phong, Tạ Nhị mở miệng: “Đại ca ℓà bị trúng độc một ℓoại thuốc tăng khoái ℓạc rất ℓưu hành trong Kinh Thành.”
Lời giải thích này khiến lông mày của Tạ Loan chụm lại, hắn nghiến chặt răng: “Bị hạ độc?”
Hắn lắc đầu cười, “Nhị ca, đại ca quanh năm đều ở trên chiến trường, đệ biết huynh ấy đã được huấn luyện qua rất nhiều về các loại thuốc, chỉ là thuốc tăng khoái lạc mà có thể khiến cho huynh ấy mất hết lý trí như vậy sao?”
“Đại ca chẳng lẽ chưa từng khi nào nghĩ muốn cưỡng bức Ninh Xu, muốn có được Ninh Xu, coi chuyện này như là việc ngoài ý muốn sao?”
Tiếp đó, Tạ Loan hỏi Tạ Dữ: “Đại ca, huynh nói phải cũng không phải?”Lại bắt gặp ánh mắt của hắn, nàng cúi đầu, đặt hai tay bên cạnh, từ từ khuỵ gối phúc thân, lịch sự chu đáo không thể chê vào đâu được.
Nhìn thấy tình cảnh này, Tạ Dữ thả lỏng vai, nhắm mắt lại.
Hắn xua xua tay, ý bảo Tạ Loan đi.
Hắn không giải thích cho hành vi của mình, Tam đệ nói đúng, ngay từ đầu hắn thực sự dựa vào sự thôi thúc dục vọng này để khuất tùng bản năng, biến chuyện này trở thành một việc ngoài ý muốn.Nói xong, hắn ôm lấy khuôn mặt đau bỏng rát của mình, “si” một tiếng.
Hai gương mặt tuấn tú có cùng đôi lông mày ba phần giống nhau đều được dán màu lên rồi, khác ở chỗ là một người thì bị thương bên trái, người còn lại thì bị bên phải.
Tạ Dữ sắc mặt u ám: “Đừng hỏi tại sao ta đánh đệ, là ta nên hỏi đệ mới phải, làm sao đệ biết ta bị bỏ thuốc.”
Nghe vậy, Tạ Kỳ thật sự bật cười, thẳng thắn thừa nhận: “Đệ đã biết về loại thuốc này từ trước, nhưng thuốc không phải do đệ mua, bỏ thuốc cũng không phải đệ làm, đệ còn cho người đi điều tra về nó, kiềm nén một chút cũng không có hại thân.”Tạ Kỳ cũng nhìn sang Tạ Dữ.
Kể từ lúc bắt đầu, vị đại gia trưởng này của Hầu Phủ không nói lời nào, bây giờ đối mặt với câu hỏi chất vấn của người đệ luôn sùng bái mình, hắn nhướng mắt, đi ngang qua người thiếu niên trẻ, nhìn thẳng vào Ninh Xu đang đứng đằng sau hắn.
Giữa những người họ như có ánh sáng của thanh kiếm vô hình, một chút cũng không ảnh hưởng đến nàng, ánh mắt Ninh Xu rất trầm tĩnh, vẻ mặt hờ hững, không có hoảng sợ cũng không có ẩn giấu niềm vui.
Giống như mọi thứ diễn ra trước mắt đều không liên quan đến nàng.Tạ Dữ giọng nói thẳng nhưng đang kìm nén cái gì đó, Tạ Kỳ quay đầu, bất giác nhướng đôi mày dài.
Tạ Dữ bước vài bước tiến tới trước mặt Tạ Kỳ, đột nhiên, hắn giơ nắm đấm lên đấm mạnh vào mặt Tạ Kỳ giống như Tạ Tam đã làm với hắn!
Tạ Kỳ lui lại mấy bước liên tục đụng phải khung cửa, tỳ nữ của Y là Đạp Tuyết và Tầm mai đang đứng canh ở ngoài cữa, nghe thấy tiếng động liền hỏi: “Nhị gia?”
Tạ Kỳ nói với người bên ngoài: “Không sao, các ngươi tiếp tục canh giữ.”Còn về sau này như thế nào thì không còn quan trọng nữa, vì Tam đệ đã đấm hắn một đấm rồi.
Đủ để làm cho hắn tỉnh táo trở lại.
Còn Tạ Loan thì ánh mắt vô cùng phức tạp, hắn nắm lấy tay của Ninh Xu, sải bước đi ra ngoài.
Sau khi hết náo nhiệt, Tạ Nhị cũng muốn rời đi, đột nhiên nghe đại ca gọi Y lại: “Tạ Kỳ.”