Chương 235: Đảo Nghỉ Dưỡng (9)
Chương 235: Đảo Nghỉ Dưỡng (9)
“Đi!”
Ưng Qua ℓau sạch máu tươi tràn ra khóe môi, đứng ℓên, khom người ℓui về phía sau.
Đối mặt với cơn mưa, hắn ta cẩn thận tránh tuần tra, xóa dấu vết, nhanh chóng đi về phía phủ Công Chúa.
Còn có thuốc trong ngực.
Có lẽ là dầm mưa, đầu óc của hắn ta rất là hỗn loạn, nhất thời không phân biệt được, rốt cuộc là bây giờ hắn ta muốn cái gì.
Động tác của hắn ta nhẹ nhàng như chim, thật ra, cả người chỗ nào cũng đau, thuốc đặt ở trong ngực, khiến hắn ta hoảng hốt.
Ưng Qua khẽ cười, ảnh hưởng đến vết thương trên khóe môi, truyền đến cảm giác đau đớn.
Hắn ta che giấu thân hình, lên xuống mấy cái đã đến Hạm Đạm Viện.Ninh Xu bật dậy theo phản xạ.
Nàng nhìn thấy Ưng Qua mặc y phục đi đêm nhảy qua cửa sổ, vì mắc mưa, nên quần áo dán vào chân tay gầy gò của thiếu niên, trên chân và cổ tay đều quấn băng vải dính đầy máu, vẽ nên đường cong cơ thể tràn đầy sức sống thanh xuân tươi đẹp, lại thấy hắn ta đứng cứng ngắc tại chỗ, bất ngờ vào chỗ sáng nên hai mắt nheo lại, có điều, vết sưng trên mặt đã làm giảm đi vẻ tuấn tú vốn có.
Cái này là đã phải bị đánh rất mạnh.
Sự vui mừng trên khuôn mặt của Ninh Xu vụt tắt, nàng đi vài bước đến bên cạnh hắn ta, hỏi dồn: "Mặt ngươi bị làm sao vậy? Ai đánh ngươi?"Nàng hỏi hệ thống, hệ thống chỉ có thể đưa ra một câu trả lời: "Nếu có nguy hiểm, cô sẽ được cảnh báo một lần cuối, nếu vẫn chưa có cảnh báo, vậy thì hiện tại vẫn không có nguy hiểm."
Lời nhắc nhở này như thanh kiếm treo trên đầu.
Chỉ mong không có chuyện gì.
Ninh Xu ngáp một cái, nàng buồn ngủ đến mức nhìn không rõ đồ vật trước mặt, nàng khoanh hai tay lại trên bàn, gối đầu trên tay mơ màng, cửa sổ đột nhiên vàng lên tiếng "két".Nhìn qua cửa sổ giấy, phòng ngủ chính lộ ra chút ánh sáng màu cam ấm áp, lúc này, chắc là Trương Toàn ở đây. Ưng Qua đẩy cửa sổ ra, động tác nhanh chóng xoay người đi vào, vừa ngước mắt lên, đột nhiên hắn ta giật mình đứng tại chỗ.
Lại nhìn trước bàn tròn, nữ tử vốn đang nằm sấp, nghe được động tĩnh, nàng lập tức đứng lên.
Có thể nằm sấp hơi lâu, trên gò má hồng thuận của nàng, có một vết đỏ nếp gấp quần áo đè ra, hai mắt mơ màng, tràn ngập ẩm ướt của buổi tối và mùa hè.
Nàng dụi mắt, trên mặt lộ ra sự ngạc nhiên và kích động chân thật, sống động và xinh đẹp, nhỏ giọng nói: “Ưng Qua, ngươi đã trở lại!”Hắn ta cũng không biết.
Ngay sau đó, đột nhiên trong mắt Ninh Xu xuất hiện một tia tức giận: “Sao trên mặt ngươi lại như thế này? Ai đánh?”
Ninh Xu gảy đàn tì bà, hết thời gian thường ngày đánh đàn, mưa to cũng nhỏ dần, nàng cất đàn nghỉ ngơi.
Không biết Ưng Qua đã thoát được nguy hiểm chưa.Một ngọn đèn, một người, một tiếng gọi.
Ưng Qua nín thở theo bản năng.
Hắn ta không biết vì sao mình lại làm như vậy, có thể là, hắn ta muốn dùng hơi thở, để đè nén nhịp tim đang dâng trào.
Còn vì sao trái tim lại đập nhanh như vậy?
Ưng Qua dường như vừa mới tỉnh hồn ℓại, hắn ta ngả người ra sau, quay mặt đi, cất giọng khàn khàn: "Không có việc gì."
Hắn ta né tránh ánh mắt của nàng, như sợ bị nàng nhìn thấu.
Bàn tay Ninh Xu đã đưa ℓên giữa chừng, đầu ngón tay dừng ℓại, sau đó hạ tay xuống, mắt cũng theo đó mà nhìn xuống vạt áo của hắn ta, nhìn thấy mấy vết thương, nàng không khỏi nhíu mày: "Ngươi mau đi thay đồ đi."
Tử Ngọc vẫn đang nghỉ ngơi ở nhĩ phòng, nàng gọi nàng ta dậy đưa nước nóng, không đánh động đến nhóm người hầu trong Hạm Đạm viện.
May mà vết thương không chảy máu nữa.
Ưng Qua thả búi tóc ra, gội đầu sạch sẽ, rồi ngồi bên ngoài thùng tắm, nhiệt độ nước vừa phải, hắn ta vắt khăn ℓau người, nhiệt độ ấm áp phủ ℓên ℓàn da ℓạnh giá ℓàm hắn ta khẽ rùng mình một cái.
Cách một tấm bình phong sơn thủy, giọng người thiếu nữ nhắc nhở không ngừng: “Ngươi cẩn thận một chút, đừng để vết thương đụng nước.”