Xuyên Nhanh: Khi Vạn Người Mê Chơi Trò Chơi Tình Yêu ( Dịch Full )

Chương 267 - Chương 268: Đảo Nghỉ Dưỡng (42)

Chương 268: Đảo Nghỉ Dưỡng (42)
Chương 268: Đảo Nghỉ Dưỡng (42)
canvasb2d2680.pngNghĩ cẩn thận mà đoán không ra, Ninh Xu nhếch môi, nói nhỏ: "Ta có thể giải thích..."

Từng bước từng bước, Ninh Xu thầm nói với chính mình, không thể sốt ruột, bọn họ đã tin chắc rằng nàng muốn bỏ trốn, một khi nàng sốt ruột sẽ ℓàm ℓộ động cơ không thuần khiết, ℓúc đó sẽ tự chui đầu vào ℓưới.

Bỗng nhiên, Tạ Loan đấm mạnh xuống sàn xe nghe, cả cỗ xe chấn động, Ninh Xu theo bản năng rụt người ℓại, hành động này càng khiến ℓửa giận của hắn bùng ℓên, hắn thô bạo nắm ℓấy tay nàng kéo về phía mình.

canvasb2d2681.pngKhi biết Ninh Xu định rời đi mà không nói ℓời từ biệt, hắn không thể nào hiểu nổi, tại sao ℓại như vậy? Không phải bọn họ đều có tình cảm với nhau sao? Không phải nàng thích hắn sao?

Lúc này Tạ Nhị lại hỏi: "Tam đệ, nếu nàng thật sự muốn đi thì ngươi định làm gì? Ngươi không giữ được nàng ấy."

Tạ Loan: "Ta..."

"Hay là để chúng ta cùng giúp đỡ một chút."

Ý của bọn họ là... Tạ Loan hơi ngạc nhiên, chợt nhìn thấy trong mắt Tạ Kỳ lóe lên cái gì đó, Tạ Dữ chỉ đưa tách trà lên, nhấp một ngụm.
Tạ Nhị thấy rõ ràng: "Nàng ấy chỉ đang đùa giỡn tình cảm của ngươi thôi."

Tạ Loan không tin nên hỏi đại ca Tạ Dữ: "Đại ca, những điều này là thật sao?"

Hắn mong đợi một câu trả lời phủ định, nhưng hắn không ngờ Tạ Dữ lại không phản bác.

Tạ Nhị vậy mà nói tiếp: "Nhưng ta vẫn hâm mộ ngươi, ngươi bị nàng đùa giỡn tình cảm, còn ta và đại ca còn không có cơ hội, ha."
Câu này nghe thật mỉa mai làm sao.

Tạ Loan ngơ ngạc, tựa hồ vẫn không tin.

Thấy vậy, Tạ Kỳ lại nói: “Ngươi suy nghĩ kỹ một chút đi, ngươi xác định tình cảm với Ninh Xu nhưng cũng bị nàng đẩy ra.” Y nhìn Tạ Loan đầy thấu hiểu: “Nếu không, với tính tình của ngươi, sẽ không dễ dàng thật thà như vậy."

Bị Nhị ca thẳng thừng vạch trần, Tạ Loan chật vật phản bác lại: "Không phải, nàng ấy sẽ không đùa giỡn ta..."
Tuy nhiên, sau khi nhìn thấy nàng, sự dao động đột ngột dừng lại, mặc dù vẫn còn nghi ngờ, làm sao có ai có thể bình tĩnh và thân mật với hắn như vậy khi mà người đó định bỏ đi không một lời từ biệt vào ngày hôm sau?

Hắn vẫn tin Ninh Xu.

Sáng hôm sau, lúc biết nàng vẫn đi gặp lão phu nhân, Tạ Loan thật ra rất vui, hắn càng tin rằng đó chỉ là hiểu lầm, mãi đến buổi chiều, Ninh Xu bắt đầu tránh né người Hầu phủ, đi về hướng cổng phía tây.

Bọn họ thật sự có tình cảm với nhau sao? Nàng ấy thích hắn thật sao?
Tạ Kỳ nói tiếp: "Dù sao thì ngươi cũng không giữ nàng lại được."

Tạ Loan cắn chặt đầu lưỡi, để cho cơn đau nhói làm dịu sự lo lắng trong lòng, sau đó mới nói: "Nàng sẽ không bỏ đi."

Tạ Kỳ mỉm cười.

Rời khỏi thư phòng, Tạ Loan nóng vội lao vào trong màn mưa, muốn tìm nàng hỏi cho ra lẽ.
Nhưng tối hôm qua, trong thư phòng của đại ca, bọn họ đã bày ra từng chứng cứ một trong tay.

Nhìn bảng chứng làm giấy dẫn đường, bằng chứng mua đồ, Tạ Loan cau mày lẩm bẩm: "Nàng nói thích ta, tại sao nàng lại muốn bỏ đi..."

Hắn vẫn còn đang cố tìm lý do cho nàng.

Tạ Nhị cười lạnh: "Ngươi còn tưởng nàng ấy thích ngươi sao, Tạ Loan, tỉnh lại đi, nàng đến Hầu phủ chúng ta với mục đích không rõ ràng, điều duy nhất chúng ta biết là nàng ấy chắc chắn sẽ rời đi."
Nhưng sự tự tin của hắn đã không còn được như lúc đầu.

Cơ thể hắn khi đó lúc nóng lúc lạnh, sự tin tưởng của hắn đối với Ninh Xu trước những bằng chứng trước mắt giống như một cái tát vào mặt, làm hắn choáng váng đến say sẩm mặt mày.

Tạ Dữ lúc này mới mở miệng: "Nếu ngươi không tin, vậy chúng ta sẽ không can thiệp."

Cứ tùy Ninh Xu, để xem nàng ấy đến cùng có rời đi hay không.


Nàng, có phải đã chơi đùa với tình cảm của hắn không, và bây giờ còn muốn vứt bỏ hắn nữa!

Tạ Loan hết ℓòng tin tưởng, để bây giờ ℓòng như tuyết ℓở, đất trời rung chuyển.

Mọi thứ càng ℓàm cho hắn cảm thấy không cam ℓòng, và tràn ngập ℓửa giận.

Bình Luận (0)
Comment