Chương 269: Đảo Nghỉ Dưỡng (43)
Chương 269: Đảo Nghỉ Dưỡng (43)
Chỉ có một con ngựa, Đoạn Hiển nói một tiếng: “Thất ℓễ.”
Rồi ngồi sau ℓưng nàng, chân thúc bụng ngựa, con ngựa ℓao vào màn mưa mù mịt như tên rời dây cung.
Vượt qua mưa gió, bọn họ đến bến thuyền Vị Thủy ở ngoại ô kinh thành, ở đây tương đối yên tĩnh, chỉ có một chiếc thuyền, nàng và Đoạn Hiển dứt khoát bỏ ngựa ℓên thuyền.
Người ℓái đò già trên thuyền đẩy mạnh cây chống bằng tre, chiếc thuyền dưới chân nàng bị đẩy về phía trước, cách bờ càng ngày càng xa.
Phía sau nàng có tiếng chân bì bõm "ào, ào" trong nước.
Thị vệ trên bờ lo lắng gọi: "Tam gia, mau quay lại!" Còn một nhóm vội theo xuống nước kéo Tạ Loan.
Tạ Loan ở trong dòng nước náo động, làm mặt sống đang yên tĩnh đục ngầu bùn cát xung quanh hắn, hắn gạt nước tiến lên phía trước, nhìn chiếc thuyền dần xa, bóng dáng xinh đẹp ở trên chừng từng quay đầu lại nhìn hắn, hắn sững sờ, nỉ non: "Ngươi không cần phải đi mà..."Sau khi Tạ Loan được kéo lên khỏi mặt nước, hắn đứng đó lặng lẽ không nhúc nhích.
Vẻ mặt hắn vẫn như bình thường, nhưng đôi mắt u ám, không còn sức sống như xưa.
Nước sông chảy dọc theo tay áo hắn, nhỏ giọt nãy giờ đã tạo thành vũng nước.Nàng đứng ở mũi thuyền nhìn Tạ Loan lao xuống ngựa, quần áo xộc xệch, ngũ quan tinh xảo bấy lâu nay tràn ngập vẻ hoảng sợ, hắn chạy vọt lên mấy bước, khàn giọng gọi: "Ôn Ninh Xu!"
Ninh Xu hơi ngẩn người, nàng nhắm mắt lại, xoay người quay lưng về phía Tạ Loan.
Những hạt mưa rơi trên mặt sông tạo nên những gợn sóng lăn tăn, núi xanh phía xa mờ ảo, mênh mông vô tận.Tạ Dữ vừa định nói gì đó thì lão nhị Tạ Kỳ cuối cùng cũng đến, y tung người xuống ngựa, rồi nhìn mặt sông phẳng lặng, vứt bỏ hết tu dưỡng mà mắng nhiếc nặng lời, y hỏi Tạ Dữ: "Cứ để nàng ấy chạy đi như vậy sao?"
Tạ Dữ tận mắt nhìn Ninh Xu đi ngay trước mặt mình, vẻ mặt hắn lạnh lùng, không có tâm tình trả lời câu hỏi của Tạ Kỳ.
Ngay lúc này, Tạ Loan đột nhiên như tỉnh táo lại, vọt đến trước mặt Tạ Kỳ, túm lấy quan phục của y: "Đều tại ngươi nói ta sẽ có mới nới cũ nên Ninh Xu mới bỏ đi!"Tạ Kỳ đẩy hắn ra: "Ngươi nổi điên cái gì!"
Bây giờ nhắc lại chuyện cũ, trong lòng Tạ Kỳ cũng buồn bực không kém - rõ ràng y có ý với Ninh Xu trước, nhưng từ đầu đến cuối, nàng vẫn không quan tâm đến y, lại cứ khăng khăng tình chàng ý thiếp với tam đệ, nếu nói trong lòng y không có ghen tị thì đó chỉ là nói láo, dù y đọc sách thánh hiền, nhưng chưa bao giờ nhận mình là thánh nhân.
Mà Tạ Loan đã nhào tới, muốn đấm Tạ Kỳ, y chặn lại được, cũng không chịu thua mà đấm thẳng vào mặt Tạ Loan.Không cần phải đi.
Tạ Loan sợ run cả người.
Trên bờ, Tạ Dữ sai người chuẩn bị thuyền, nhưng nơi này hẻo lánh, chờ thuyền đến, chiếc thuyền nhỏ của Ninh Xu đã không còn tung tích, mà ven sông cũng không có bao nhiêu trạm kiểm soát, muốn ngăn lại cũng rất khó khăn.
Gân xanh trên trán Tạ Dữ giật đùng đùng, hắn quát đám thị vệ: "Các ngươi còn không mau tách hai bọn họ ra!"
Mấy thị vệ vừa chuẩn bị bước đến, Tạ Kỳ và Tạ Loan đã đồng thời quát ℓên: "Cút!"
Đám thị vệ do dự không dám manh động, Tạ Dữ đành phải xuống ngựa, vừa định kéo cổ áo Tạ Loan đã bị tay Tạ Kỳ đập một cái.
Lửa giận trong ℓòng Tạ Dữ đã âm ỉ cháy, cái đánh này như thêm củi vào đó, người khuyên can cũng bị cuốn vào, bấy giờ bọn họ không còn giống huynh đệ nữa, mà giống như kẻ thù hơn, đánh đấm quyền cước vào người đối phương không khoan nhượng.
Đám thị vệ thấy vậy càng không dám can ngăn, đành phải mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm.
Chẳng mấy chốc, Tạ Loan kiệt sức, hắn nằm trên mặt đất, trên mặt có mấy vết bầm tím.