Chương 281: Đảo Nghỉ Dưỡng (55)
Chương 281: Đảo Nghỉ Dưỡng (55)
Lục An Nhạn: “…”
Nàng ta không thèm qua tâm đến Lục Duy nữa, chỉ nhìn chằm chằm mũi tên.
“Xoẹt” một tiếng, mũi tên đầu tiên rời cung: “bụp” một tiếng, trúng rồi!
Đỗ Mộ Ngữ vỗ vỗ tay: “Ái chà, Quảng Đức may thật!” Nàng ta thay mặt nói câu mọi người muốn nói, bỗng chốc có tiếng thảo ℓuận khe khẽ.
Lục Duy: “Cảm ơn Linh Bảo Thiên Tôn…”
Lục An Nhạn: “Nói nữa ta làm ngươi câm đó.”
Nhưng Úy Trì Tự và vài người biết cung tiễn hiểu ban nãy có một cơn gió nhỏ, sẽ ảnh hưởng đến quỹ đạo mũi tên, nhưng nó lại thẳng hàng với mũi tên thứ nhất.
Nếu chỉ là may mắn thì liệu có làm được vậy không?“Nhưng không có mũi nào trúng hồng tâm mà?” Có một cô nương nhỏ giọng nói.
Đúng rồi, bảy mũi tên, không có mũi nào trúng hồng tâm.
Ninh Xu ném cung cho Tử Ngọc, xoay tay nói: “Đúng vậy, không may lắm, không có mũi nào trúng hồng tâm.”
Đỗ Mộ Ngữ cười hơi gượng.Với các nàng mà nói, không ai có năng lực mỗi một mũi tên đều ngay ngắn nhưng nếu trúng hết bảy mũi, không có mũi nào bị trật thì đã là rất tốt rồi.
Những người vốn dĩ đang đợi để cười nhạo vội vàng đổi sắc mặt, tránh cho việc mình mới là người bị chê cười.
Cũng không biết Lục Ninh Xu tập luyện thế nào mà mới một tháng ngắn ngủi đã luyện đến trình độ bắn không trượt bia! Ba mũi đầu còn xếp rất chuẩn!
Vốn dĩ Lục An Nhạn đang nhéo Lục Duy nhưng nàng ta quên dùng sức, ngơ ngác nhìn chằm chằm cái bia, Lục Duy thì thào: “Cầu thần linh thật…”Lục An Nhạn liếc Đỗ Mộ Ngữ, nhe răng, Ninh Xu lại cười bình thản: “Quá khen.”
Úy Trì Tự thì như đang suy nghĩ gì đó.
Ninh Xu lại kéo cung.
Mũi tên thứ hai lại trúng, không còn làm người ta bất ngờ như mũi tên đầu tiên nữa, chỉ có thể nói là may mắn. Mặc dù mũi tên thứ hai đã gần hồng tâm hơn nhưng vẫn nằm trên hồng tâm, không có gì ghê gớm.Đến bản thân nàng ta cũng không chắc mình có thể bắn một lần bảy mũi đều trúng bia, dù Lục Ninh Xu có may đi chăng nữa thì nàng cũng có năng lực. Lúc trước mình tự xưng là chủ nhà khinh thường người ta, còn đi đầu giễu cợt nữa chứ, đúng là mất mặt mà.
Nàng ta sờ chóp mũi, sảng khoái thừa nhận: “Ngươi tiến bộ rất nhiều.”
Ninh Xu cười cười với nàng, mi mắt cong cong.
Đỗ Mộ Ngữ thấy lạ, chẳng lẽ nàng không đến đây để gây chuyện mà đến để làm hoà thật à?Ninh Xu nhìn lướt qua bốn phía, không ai cười nữa, có điều không ai nhắc đến cái danh công chúa ngu ngốc nữa nên chẳng sao hết.
Nàng lướt qua Úy Trì Tự, dừng bước mắt nhìn thẳng, nói: “Thực lực của ta chỉ vậy, ngươi còn muốn ta triển lãm cho ngươi xem?”
Giọng hơi mất kiên nhẫn, ném hắn ra sau lưng.
Mắt thấy nàng lướt qua hắn, Uý Trì Tự khẽ cong môi, nhưng chỉ là thoáng qua.Mấy nam nhân nhìn nhau.
Khi mũi tên thứ ba trúng, đám người đó đã không giấu được vẻ kinh ngạc nữa bởi vì mũi tên thứ ba bắn ở bên phải, thẳng hàng với hai mũi tên còn lại.
Trước kia có người muốn so tài bắn cung, dùng chín mũi tên tạo thành một hình vuông! Chẳng lẽ Lục Ninh Xu cũng có thể làm được?
Bên phía các cô tương thì ít thảo luận hơn, Đỗ Mộ Ngữ đổi tư thế đứng nhưng tốc độ Ninh Xu rất nhanh, còn lại bốn mũi, nàng “xoạt xoạt xoạt” bắn trúng chỗ khác ở bên dưới bia ngắm.
Người khác không phát hiện, bảy mũi tên đó có ba mũi tên đầu nối ℓại với nhau tạo thành nét ngang, những mũi tên còn ℓại rải rác giống như ngẫu nhiên nhưng khi nối ℓại, nó ℓại ℓà từ không.
Cho nên hắn bảo nàng thi triển năng ℓực, ý nàng ℓà…
Nàng không thích.
Cho đến khi yến tiệc kết thúc, hoàng hôn buông xuống, Lục An Nhạn vẫn còn chút hoảng hốt.
Không phải chỉ vì bắn bảy mũi tên trúng mục tiêu trong một ℓần mà còn bởi vì Lục An Nhạn ở Trường An đã tám năm, từ một đứa trẻ đến thiếu nữ, từ trước đến nay tham gia nhiều yến tiệc như vậy, ℓần đầu tiên có người muốn thi bắn tên với nàng ta.