Chương 280: Đảo Nghỉ Dưỡng (54)
Chương 280: Đảo Nghỉ Dưỡng (54)
Sau khi bại ℓộ thân phận, anh ta không dùng âm hơi để nói chuyện với cô, giọng nói nghe có vẻ bình thường, trong giọng thấp trầm có chút khàn khàn.
Ninh Xu nhận ℓấy: “Cám ơn.”
Cô nhấp một ngụm nước đắng đắng và nhìn về hướng đường chân trời.
Mặt trời như trải vàng trên biển, ℓấp ℓánh sóng vỗ, nước và trời cùng một màu, hoàng hôn ℓà một giấc mơ dễ chịu, ℓãng mạn nồng nàn không thể điều chỉnh được bằng sơn dầu, bỏ qua ℓàn gió hơi ℓạnh, ℓà khúc dạo đầu cho giấc mơ mùa hè.
Ngôn Ngật hỏi: “Muốn quay trở về chưa?”
Ninh Xu ℓắc đầu, ℓại gật gật đầu.
Lắc đầu ℓà nhìn về phía biển, không muốn trở về, gật đầu ℓà nghĩ sau khi trở về sẽ có thể nhận được [thẻ thông quan], có chút động ℓòng, nhận giới hạn dưới sao.
Thật thoải mái.
Khi cô nhắm mắt chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, cách đó không xa, Ngôn Ngật đã đứng dậy.
Cô chỉ mở một mắt liếc qua đó là Bùi Triết đang đứng bên tảng đá ngầm, anh đang tìm Ngôn Ngật.
Hả? Lẽ nào nhiệm vụ phụ đã bắt đầu rồi?Phó Tùng Việt: “...”
Anh ta dùng sức giật lại quần áo trên tay Ngôn Ngật, bỏ đi không thèm quay đầu lại nhìn lại.
Quần áo là kiểu của phụ nữ, nhưng nhiệt độ trong đảo nghỉ dưỡng không thấp, vì vậy quần áo thực sự không dày, chỉ là đồ chống nắng, nhưng có còn hơn không.
Ninh Xu dùng một bộ quần áo, bọc một thanh củi khô cao vừa phải, gối lên thoải mái hơn nhiều, trên người đắp thêm một cái áo chống nắng nửa người, trong tay cầm [cục đá biết toả nhiệt] mua của hệ thống, dùng áo khoác ngoài trải ra, hiệu quả toả nhiệt rất tốt, cô một chút cũng không cảm thấy lạnh như đêm qua.Phó Tùng Việt: “Tôi không cần.”
Ở đảo hoang mà bị bệnh sẽ gặp vấn đề, Ngôn Ngật và Ninh Xu liếc mắt nhìn nhau, Ngôn Ngật đưa đưa một chiếc áo khoác rộng cho Phó Tùng Việt, Ninh Xu nói: “Phó Tùng Việt, thật ra chúng tôi mỗi người một bộ là được rồi, đêm xuống nếu ai thấy lạnh thì lấy thêm một cái.”
Qua vai Ngôn Ngật, Phó Tùng Việt im lặng nhìn cô.
Ninh Xu nói thêm: “Nếu không anh bị bệnh, ai nấu canh gà cho chúng tôi?”Ninh Xu đặt ly nước lá chuối xuống, rốt cuộc cũng không phải ăn đồ ăn có vị đắng của lá chuối.
Tất nhiên, chiếc va li này là kiệt tác của cô !
Ngay cả ở đảo hoang, chất lượng cuộc sống cũng không thể bị ảnh hưởng, vì vậy cô đã mua 100 điểm tích lũy [gói quà lớn nữ giới sinh tồn] trong thương thành và dành 10 điểm tích lũy để mua [hình thức gửi - Đường biển], trò chơi vì phù hợp với thiếp lập của đảo hoang sẽ không điều tàu để gửi đến, mà chỉ có thể để nó trôi tới.
Trong va li có hai cái móc treo quần áo, Phó Tùng Việt lấy cái móc ra, rồi so sánh với cái bát nhỏ, anh ta bẻ cái móc thành một dụng cụ có thể dùng để treo chiếc bát nhỏ lên, rồi nhóm củi bếp lửa, thế là một chiếc nồi cực nhỏ đã được làm xong.Thịt gà rừng đêm nay ngon lạ thường, còn có thể húp nước canh.
Đây là khoảng thời gian thư thái nhất của tất cả mọi người trong mấy ngày qua.
Trong số bảy bộ quần áo trong va li, Bùi Triết, Kiều Kỳ Thâm mỗi người một bộ, năm bộ còn lại chia cho Ninh Xu và Ngôn Ngật, Phó Tùng Việt không có.
Kiều Kỳ Thâm chủ động đưa quần áo ra: “Anh Phó, trời càng đêm càng lạnh, anh phải mặc thêm đồ.”Điều quan trọng nhất là cô thật sự cảm thấy chỉ cần cô có thể quay trở lại, những người trên thuyền đại khái đều sẽ ổn.
Một lúc sau, trên mặt biển xuất hiện cái gì đó chìm chìm nổi nổi, Ninh Xu lập tức nhảy dựng lên: “Có thứ gì đó đến rồi!”
Sau tiếng động này, tất cả mọi người đều bắt tay hành động, lấy cái va li lại - đó là một chiếc va li màu đen 34 inch làm bằng vật liệu chống cháy nổ và có mật khẩu, Phó Tùng Việt chỉ cần dùng hai tay ấn xuống là nó đã tách ra rồi.
Bên trong nó có tất cả mọi thứ: Bật lửa, khăn giấy, dầu, muối, nước tương, giấm, quần áo, khăn tắm ...Tính thực dụng của những thứ này cao đến mức Kiều Kỳ Thâm tự hỏi có phải có người đang theo dõi bọn họ, còn gửi đồ tiếp tế đến.
Nhưng nếu thật sự có loại người như vậy, ném bọn họ đến đảo hoang là để bọn họ tự sinh tự diệt, không thể nào sẽ gửi nhu yếu phẩm hàng ngày đến, nếu không sẽ mâu thuẫn với nhau.
Ngoài những vật dụng thiết thực, cũng có rất nhiều thứ không dùng đến, chẳng hạn như một vài cuốn tiểu thuyết, mỹ phẩm và sản phẩm chăm sóc da, còn có cả ốp lưng điện thoại di động bị hỏng không dùng được, mấy thứ đồ linh tinh đều có, chủ nhân của chiếc va li chắc là một cô gái.
Có những thứ đồ này, không bị nước biển làm ướt, suy cho cùng cũng tốt, bọn họ thả lỏng đôi lông mày.
Ninh Xu tò mò mở màn hình chính ra, đã một ngày không xem, nhiệm vụ chính đảo hoang [Người đàn ông tức giận] độ hoàn thành 15, khi chuyển sang màn hình chính của đảo nghỉ dưỡng, [nhật ký theo đuổi tình yêu của đại tiểu thư (1) (độ hoàn thành 0)].