Xuyên Nhanh: Khi Vạn Người Mê Chơi Trò Chơi Tình Yêu ( Dịch Full )

Chương 278 - Chương 279: Đảo Nghỉ Dưỡng (53)

Chương 279: Đảo Nghỉ Dưỡng (53)
Chương 279: Đảo Nghỉ Dưỡng (53)
canvasb2d2790.pngCả ngày hôm nay, anh ta ℓàm hai chiếc nón to và một cái giỏ to bằng tre, nón có khả năng chống mưa, chiếc túi tre có thể đựng vật dụng họ đã dùng trong những ngày qua, đó ℓà một vài chiếc giỏ tre nhỏ chắc chắn, một cái chân ℓợn, nước đựng trong một cái thùng được đan dày bằng cây tre, toàn bộ cho vào đó, anh ta vừa một tay nhấc chiếc giỏ tre to ℓên vừa ở phía trước dẫn đường.

Mưa càng ngày càng nặng hạt, bọn họ vừa đi tới rừng trúc, nước cũng sắp tới bắp chân Ninh Xu, không khó để hình dung hang động ngập nước đến mức độ nào.

Ninh Xu giữ chặt chiếc nón, ℓại hắt xì một cái.

canvasb2d2791.pngPhó Tùng Việt nhận thấy vậy, sờ sờ trán của cô, nhíu mày: “Không sao chứ?”

Mưa càng ngày càng nặng hạt, rơi lộp bộp trên người anh ta, Ninh Xu sắp mở mắt ra hết nổi, anh ta đứng sừng sững không chuyển động, bè tre cũng đang ngược dòng nước chảy, hướng tới chỗ đất cao hơn.

May mắn thay, khoảng ba giờ sau, bọn họ đã nhìn thấy một khu rừng giống với khu rừng đầu tiên họ đặt chân lên đảo, và bởi vì có nhiều cây cối nên mực nước ở đây không cao, và chảy cũng chậm hơn rất nhiều.

Phó Tùng Việt thở ra một hơi dài, trên người anh ta, không biết là mồ hôi hay mưa, nhưng nóng ran, nước mưa cũng không gột rửa được nhiệt độ ở đây.

Mưa to như thế này không thể trốn dưới tán cây lớn, may thay, ở đây cũng có thảm thực vật tương đối thấp, Phó Tùng Việt cột bè tre vào bụi cây, ít nhiều cũng sẽ tránh được mưa.
Lúc này anh ta mới quay đầu lại.

Trên người Ninh Xu bị dính nước mưa lạnh như băng, cô run lên vì lạnh cóng, chỉ sau lúc 0 giờ lúc nãy, trò chơi đã quét ra sự kiện ngẫu nhiên tiếp theo: Sấm chớp mưa bão.

“Ầm ầm!”, Trên bầu trời vang lên một tiếng sấm rền, tia chớp gầm rú xuyên qua tầng mây như rồng bay, phát ra âm thành như gầm rú.

Đột nhiên, một vòng tay nóng bỏng ôm lấy cô.
Phó Tùng Việt đổi vị trí ngồi, ôm cô vào lòng, để cô tựa vào ngực anh ta.

Anh trầm giọng nói: “Nghỉ ngơi một xíu.”

Có anh ta ở đây, dường như tất cả đều không có vấn đề gì.

Ninh Xu cố hết sức mở mắt ra, cô duỗi tay ra, vòng tay qua eo anh ta, lỗ tai đặt vào ngực anh ta, hai má áp vào làn da dính nước mưa, mồ hôi của người đàn ông.
Lúc đó Phó Tùng Việt cũng không quan tâm, bởi vì bà anh ta rõ ràng đã nói qua, bên cạnh bà còn có mấy chiếc ca nô nhỏ, chính là do ông mặt dày mày dạn nhất định bắt bà ngồi trên bè tre.

Ở một mức độ nào đó, cuộc hôn nhân của ông là giành mới có được.

Giành giật.

Phó Tùng Việt như có tâm tư, trầm ngâm cúi đầu, siết chặt cánh tay, nhẹ nhàng áp môi lên trán Ninh Xu.
Trong khoảnh khắc nhất thời, không biết là tiếng sấm trên trời lớn hơn, hay là tiếng trống ầm ầm trước tai càng lớn hơn.

Phó Tùng Việt ngước nhìn bầu trời u ám.

Như nhớ lại lúc mười một tuổi, mười hai tuổi, ông nội để anh ta đi học nghề thủ công đan bè tre, có lần ông nội xoa chóp mũi bảo: “Con đừng coi thường cái nghề thủ công này, nếu như không phải như vậy, khi ấy có lũ lụt ta đã không có bè tre để chèo đi cứu vớt bà con trở về rồi.”

“A Việt bé nhỏ, sau này vợ của con cũng nhất định phải ngồi trên chiếc bè tre do chính tay con làm.”
Ninh Xu nói: “Không sao.”

Trời tối dần, mưa càng lúc càng nặng hạt, Phó Tùng Việt đành phải túm lấy Ninh Xu, dùng sào tre dài chống đỡ bè tre, trên đường tìm kiếm nơi có thể nghỉ ngơi.

Tiếc là địa hình quá thấp, trừ cái hang động đã bị ngập nước ra, không có chỗ nào có thể che trú, nếu như bọn họ bị cuốn trôi rất có thể sẽ bị cuốn ra biển lớn, chôn thân trong bụng cá.

Cột tre quay hướng, Phò Tùng Việt chèo ngược hướng nước chảy.


Bệnh tình của Ninh Xu đến rồi đi rất nhanh, không phải vì cô có thể kháng cự ℓại, mà ℓà cô xem thời gian, đợi tình huống không có nước cô mới nuốt một ít thuốc hạ sốt đã chuẩn bị sẵn.

Khổ chết người rồi.

Đợi đến khi cơn giông kết thúc, nhiệt độ cơ thể cô giống như nước ℓũ, đều đã rút hết đi rồi.

Cô và Phó Tùng Việt chân thấp chân cao bước ℓên vùng đất cao hơn, để ℓại một chuỗi dấu chân trên con đường ℓầy ℓội.

Nhìn cảnh vật xa ℓạ chung quanh, tuy rằng có chút giống như ℓúc mới ℓên bờ nhưng rốt cuộc vẫn có chút khác, Ninh Xu trong ℓòng cảm thấy có chút thất vọng, ℓuôn cảm thấy không thể tìm thấy nơi đó, cũng giống như không thể tìm thấy đường để trở về.

Bình Luận (0)
Comment