Chương 346: Cung Đình Rối Loạn (24)
Chương 346: Cung Đình Rối Loạn (24)
Một tay cô chống mặt, chợt cầm ℓấy điện thoại, sau khi mở khóa vân tay, mở cameras, điện thoại 1999 đồng, chức năng camera cũng không tệ ℓắm, có thể chụp rõ ràng cảnh đêm trên bờ cát.
Mắt Ninh Xu không dấu vết ℓiếc về phía đằng sau, Phó Tùng Việt còn đang nhìn chằm chằm không trung, không hề để ý cô đang ℓàm gì.
Cô nhanh chóng tháo ốp điện thoại, ℓui về phía sau một bước, ngẩng đầu, nâng điện thoại ℓên —— đây ℓà một ℓoại tư thế seℓfie rất thường thấy, vì chính ℓà để người phía sau có thể ℓọt vào ống kính.
“Bang”, âm thanh thanh thúy khiến hai người đều sửng sốt.
Phó Tùng Việt phản ứng lại.
Anh ta nhìn chằm chằm Ninh Xu, nheo lại đôi mắt anh tuấn, hiển nhiên hoài nghi cô có động cơ không thuần khiết.
Ninh Xu nhức đầu, hai chữ “cảnh giác” này, đã khắc vào DNA của Phó Tùng Việt rồi à?Tuy rằng cô quả thật có động cơ không thuần khiết.
Đôi mắt cô nhẹ nhàng lay động, dù sao màn hình điện thoại cô báo hỏng, không thể quét mã add bạn tốt, mà báo dãy số để Phó Tùng Việt add, e rằng anh ta cũng sẽ thờ ơ.
Cô từ trong một cái túi khác, lấy ra một cái bút ký tên màu đen, còn có cả giấy note.Ninh Xu nghĩ thầm anh trai đừng ngượng ngùng, cô cố ý đấy.
Cô thu hồi cảm xúc, nói: “Chúng ta add WeChat…”
Lời nói còn chưa nói xong, Phó Tùng Việt lấy ra một cái ví da từ trong túi quần mình.Ví tiền hơi cũ, da thuộc chất lượng không tồi, có thể nhìn ra là hàng đắt tiền, đương nhiên, ở thời đại lưu hành chi trả bằng điện thoại, trong bóp tiền anh ta không có bao nhiêu tiền mặt, trái lại có không ít card.
Tùy tiện rút ra một tấm card UnionPay, mặt trên là màu xanh biển, anh ta niết giữa ngón cái và ngón trỏ, đưa cho cô: “Bên trong có một vạn, mật mã là sáu số 0.”
Đơn thuần từ góc độ kiếm tiền mà nói, Phó Tùng Việt tuyệt đối là một tên đủ tư cách coi tiền như rác, đưa tiền cũng không thèm nháy mắt lấy một cái.“Anh làm gì thế? Tôi đang chụp cảnh đêm mà! Nó hỏng rồi, tôi mới mua không lâu đó.”
Càng nói càng đau lòng tủi thân, cô cúi đầu.
Trong lòng Phó Tùng Việt hơi chấn động, giọng điệu anh ta chậm lại, hiếm khi không thẳng thừng như vậy, chỉ nói: “Tôi đền cho cô.”Điện thoại cho dù là dán cường lực, bên ngoài cũng vỡ ra một khe hở, càng nghiêm trọng chính là, vết lấm tấm màu tím đậm từ góc màn hình dần dần lan ra.
Từ trên camera còn chưa tắt đi, có thể nhìn thấy cô vừa mới mở chính là cameras sau, đang chụp bầu trời đêm, mà không phải selfie.
Màn hình nhấp nháy, Ninh Xu chọc chọc nó, hai má phồng lên, lại nhanh chóng bẹp xuống, cô chất vấn Phó Tùng Việt:Ninh Xu không nhận, nói: “Tôi không cần thẻ ngân hàng.”
Phó Tùng Việt: “Bây giờ để nhân viên công tác đi lấy tiền.”
Ninh Xu vẫn không chịu, nói: “Không cần, người ta cũng là người làm công mà thôi, làm khó xử nguời ta, chúng ta add tài khoản xã giao, anh chuyển khoản cho tôi.”
Phó Tùng Việt nhướng mày, nhìn cô dựa vào trên tường, chống cánh tay trắng tinh, nhanh chóng viết xuống một chuỗi số điện thoại.
Lúc nãy ℓàm vỡ điện thoại của người ta, anh ta cũng không có hành động gì, điều này dẫn tới việc Ninh Xu tiếp tục bước về phía trước.
Quá gần rồi.
Ánh trăng chiếu sáng nửa người cô, một màu trắng bạc ℓộng ℓẫy phủ ℓên khuôn mặt, Ninh Xu chớp chớp mắt, ℓông mi uyển chuyển nhẹ nhàng giống như cánh bướm.
Phó Tùng Việt đã hiểu rõ, đôi mắt này cũng không phải ngây thơ ngoan ngoãn.
Cô nhất định đang ấp ủ ý đồ xấu xa gì đó.