Chương 347: Cung Đình Rối Loạn (25)
Chương 347: Cung Đình Rối Loạn (25)
Ân Dạng: “Ngươi đang ℓàm gì vậy?”
Ninh Xu chớp chớp mắt, nói: “Ta vừa mới giáo huấn ngươi, để ta ℓàm cu ℓi cho ngươi vậy,” cười thích thú: “Ngươi đừng tức giận.”
Ân Dạng thở dài một hơi, sao nàng ℓại có thể ℓật mặt nhanh như vậy.
Tuy nhiên, trong tâm trí vẫn không khỏi nghĩ về những ℓời vừa nãy nàng đã nói.
Do đó, tập trung vào việc tự bồi dưỡng tại gia.
Chỉ là, cùng với sự tăng dần của tuổi tác, hắn bắt đầu không chịu nổi, cầm bút lên và bắt đầu tô tô vẽ vẽ, khi đại bá phát hiện ra, ông đã kêu người đốt hết tranh của hắn.
Ân Dạng không muốn nhớ lại tâm trạng của khi đó, chỉ biết là hội họa vô dụng, chỉ có đọc sách mới có thể vực dậy toàn bộ Ân gia.
Thời gian đã lâu nhưng hắn vẫn tự đeo cùm vào mình, tin rằng hội họa vô dụng.Hắn càng nghĩ càng buồn cười, trong lòng càng ngày càng mê đắm, hắn đột nhiên ném bút vẽ, hành động này khiến Ninh Xu nhìn hắn, hắn nhướng mày đột nhiên nói: “Đa tạ.”
Ninh Xu không ngẩng đầu lên, đáp: “Đa tạ cái gì, nhân sinh khó tìm được người tri kỷ.”
Nàng cho rằng, hắn đang cảm ơn chính mình đã vì hắn và Vương Sanh mà tiếp tục vẽ, hai người họ, một người là Công tử ca, một người là thư sinh nghèo, có thể trở thành hảo bằng hữu với nhau thật không dễ dàng.
Và Ân Dạng lật tới lật lui hai chữ “tri kỷ” trong lòng.Hắn đã hiểu, tại sao chính hắn lại luôn quan tâm nhiều đến những đánh giá của nàng về tranh của hắn.
Có lẽ, ngay từ đầu, khi nàng chỉ ra rằng tranh của hắn không có “mắt”, trong tiềm thức hắn đã đồng tình với nàng.
Vì vậy, rõ ràng là một khoảng thời gian không gặp, rõ ràng trước kia nàng rất đáng ghét nhưng bây giờ lại có một cảm giác rất quen với nàng.
Đây chính là tri kỷ.Đột nhiên, giọng nói của người bên cạnh làm lu mờ đi âm thanh trong đầu hắn: “Ân Y Chi.”
Ân Dạng nhướng mắt, chỉ thấy cọ vẽ của Ninh Xu đều đặn vẽ ra những cây cối xanh tươi trên núi, nàng cũng ngẩng đầu lên cười với hắn: “Ngươi cũng đừng chỉ tập trung giam cầm bản thân ngươi, muốn vẽ thì cứ vẽ, vẽ tranh không phải là một việc gì đó đáng xấu hổ.”
Ân Dạng đột nhiên choáng váng, sau đó lại bừng tỉnh.
Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, người ngoài cuộc thì sáng, nàng sớm đã nhìn ra, khi hắn nói “hội hoạ vô dụng” là hắn đang thuyết phục chính mình chấp nhận lý luận này.Thực ra, tận trong đáy lòng hắn vẫn luôn tồn tại một âm thanh bảo hắn cầm bút lên để miêu tả và phác thảo.
Thế nhưng hắn không thể làm gì khác được.
Khi Ân Dạng được một tuổi, phụ thân hắn làm quan ở bên ngoài, chết trong một trận lở đất, lúc hắn hai ba tuổi, mẫu thân bệnh nặng cũng rời khỏi cõi trần, cùng năm đó, hắn đã thể hiện được tài năng học hành, tuổi còn nhỏ nhưng hắn có thể đọc được chữ.
Nhà hắn vốn là một thế gia võ tướng, tuy nhiên vào thời thịnh thế thái bình, các võ tướng lại bị đề phòng, năm đó cũng trùng hợp với trận đại bại Đột Quyết của tiên Hoàng hậu, thiên hạ không còn trận chiến nào có thể đánh.Lần này, hắn giấu với người nhà, hắn nói mình sẽ đi đến thư viện Đông Sơn để tiến học, nhưng thực tế thì khi biết được Vương Sanh người hảo bằng hữu mà hắn quen cách đây vài năm gia đạo bị sa sút, không đủ chi phí để tiếp tục ở Trường An, hắn đã đến chỗ người bằng hữu đó, vẽ một số bức tranh để tặng hắn mang đi bán, trợ giúp chi phí.
Nói như vậy, hắn thật sự chỉ nghĩ là bằng hữu, cho nên không có chút tư lợi sao?
Ở một mình trong căn phòng dột nát, cảm giác được cầm bút vẽ vời sẽ thú vị hơn là đọc sách trong căn phòng ấm áp có đốt than chỉ bạc.
Hài lòng mười phần trăm, một trăm phần trăm, một ngàn phần trăm.
Nhìn chằm chằm vào một bên mặt của Ninh Xu khi nàng đang cầm bút, Ân Dạng nói: “Được, ta đồng ý với ngươi.”
Ninh Xu ngẩn ra: “Hả? Ngươi đồng ý với ta điều gì?” Nhìn thấy sắc mặt Ân Dạng tối sầm ℓại, nàng nhanh chóng bật cười: “Ta biết rồi, ta chỉ ℓà đang trêu chọc ngươi thôi.”
Nàng dập tắt nụ cười, trịnh trọng hỏi: “Chuyện này ℓà giao cho ngươi phiên dịch mật thư, cho dù ℓà có nguy hiểm, ngươi cũng đồng ý sao?”
Ân Dạng: “Ngươi sẽ bảo vệ cho ta?”
Ninh Xu gật đầu: “Đó ℓà điều chắc chắn.”