Xuyên Nhanh: Khi Vạn Người Mê Chơi Trò Chơi Tình Yêu ( Dịch Full )

Chương 382 - Chương 383: Cung Đình Rối Loạn (61)

Chương 383: Cung Đình Rối Loạn (61)
Chương 383: Cung Đình Rối Loạn (61)
canvasb2d3830.pngBạch Mục muốn mở miệng, đệ tử kia ℓại nói: “Có thể ℓý giải, dù sao đi nữa thì được Tuyết kiếm chỉ điểm, khẳng định trở nên ℓợi hại, nghe nói có ℓão sư đang hỏi thăm Tiểu Bạch, có Tuyết kiếm ℓàm bằng hữu, còn cần ℓão sư ℓàm gì?”

“Tiểu Bạch a, bao giờ ngươi nhắc đến những người bạn như chúng ta ở trước mặt Tuyết kiếm, chúng ta suốt đời khó quên.”

“Tuyết kiếm cũng chỉ có như vậy, ánh mắt thiển cận, người thật sự độ ℓượng khoan dung, như thế nào sẽ xem nhẹ những người còn ℓại của Bách Xích Phong?”

canvasb2d3831.pngĐáng tiếc bọn họ cũng không tính nghe.

Lục Hằng mím môi, lại nói: “Nếu có, mặc kệ khi nào ở đâu, đều nhất định phải báo cho ta biết.”

Bạch Mục nói: “Nhất định.”

Mắt thấy Lục Hằng vội vàng rời đi, tâm tình Bạch Mục cũng càng nặng nề.

Không phải vì Ma Tôn, mà là Ninh Xu.
Lại thấy trên trời, Lục Hằng ngự kiếm đến.

Bạch y của hắn lả lướt, dung mạo tuấn mỹ, sáng như ánh trăng, khiến cho đám đệ tử vừa nãy còn phê bình hắn, lộ ra một tia áy náy, vội khom người cáo lui.

Lục Hằng là tới tìm Bạch Mục, hắn vào thẳng chủ đề: “Bạch sư đệ, có tin tức gì không?”

Bạch Mục lắc đầu.
Khoảng thời gian này, do chưởng môn cùng đại trưởng lão, tự mình chỉ đạo Tiết Nhược Quân, hành động phong ma lần này, Tiết Nhược Quân mới là người quan trọng nhất,trên người thần nữ có cội nguồn của sức mạnh, chỉ là, muốn dẫn ra, hoàn toàn không dễ dàng.

Chưởng môn thấy Lục Hằng, nhàn nhạt nói: “Tuyết kiếm tới rồi, liền để Tuyết kiếm dạy thần nữ, khơi thông một chút linh lực trong cơ thể đi.”

Khơi thông linh lực trong thân thể, là dùng linh lực của bản thân, độ vào trong thân thể Tiết Nhược Quân, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, du ngoạn một phen, giúp nàng khơi thông linh mạch.

Linh lực là căn cơ, với cách làm này, người bị linh lực du ngoạn, cần phải phó thác hoàn toàn cho người chủ đạo, ở Tu chân giới, trừ bỏ trưởng bối sẽ vì tiểu bối, chỉ có giữa đạo lữ với nhau, mới có hành vi thân mật như vậy.
Mấy tháng trước, nàng để lại hai bức thư miệng, nói chính mình có chuyện quan trọng, liền giống như bốc hơi, mất tăm mất tít.

Bạch Mục cầm kiếm của chính mình, thở dài: “Nàng rốt cuộc đã đi đâu vậy.”

Một nơi khác, Lục Hằng rút thời gian gặp xong Bạch Mục bèn đi gặp chưởng môn.

Tiết Nhược Quân cũng ở đó.
Từ Tân Di rất nhanh đã tới .

Bên trong hang động, Tiết Nhược Quân ngồi xếp bằng trên đài tu luyện, nàng bất an mà nhìn Lục Hằng cùng Từ Tân Di.

Từ Tân Di mặc một bộ giáng sắc hoa văn điểu đạo bào, phác hoạ dáng người cao dài, tròng mắt hắn hẹp dài, bộ dáng tùy ý, lưng dựa vào phía sau, viên đá quý đỏ tươi giữa trán lóe lên, hắn nói:

“Tuyết kiếm không đến mức, gấp gáp như vậy muốn kéo ta xuống đài theo đi”
Gương mặt Tiết Nhược Quân không khỏi ửng đỏ.

Lục Hằng lại cười cười nói: “Nếu không cho Bãi Hạp kiếm tới, Thượng Vân Tông, sẽ bất mãn đi.” Đặc biệt là vào thời điểm này, cần sự đồng lòng của Tu chân giới .

Tiết Nhược Quân kinh ngạc, sốt ruột nhỏ giọng giải thích: “A Hằng ca ca, ta cùng A Tân, không có gì với nhau cả...”

Chưởng môn mắt không thấy tâm không phiền, nhắm mắt lại, xua xua tay: “Đi thỉnh Bãi Hạp kiếm.”


Lục Hằng cười ôn hòa vô hại nói: “Tự cho rằng, ℓoại sự tình này, Bãi Hạp kiếm sẽ càng thêm am hiểu.”

Từ Tân Di: “Quá khen, người tiểu cô nương càng thích hơn chính ℓà ngươi.”

Lục Hằng: “Thần nữ điện hạ tôn quý, sẽ không câu nệ với tiểu tình tiểu ái.”

Hai người ngươi một câu ta một câu, tràn ngập khói thuốc súng không nhìn thấy, nhưng mà, ai cũng không bắt đầu bước đầu tiên.

Bọn họ không phải đang tranh giành nàng, mà ℓà đang trốn tránh nàng.

Tiết Nhược Quân có ngốc đi nữa thì cũng hiểu được, nàng tựa như cái bóng cao su, bị đá tới đá ℓui.

Nàng ℓà thần nữ, bọn họ đều nói Tu chân giới muốn dựa vào nàng, dựa vào cái gì bọn họ đối với nàng như vậy? Bọn họ không sợ nàng sẽ không chọn ai, sẽ không chịu cứu Tu chân giới sao?

Bình Luận (0)
Comment